Chương 264: Hạ anh Hạ?
Chương 264: Hạ anh Hạ?Chương 264: Hạ anh Hạ?
Ba người căn bản đánh không lại Lý Càng, phản kháng chỉ bị đánh còn ác hơn, còn không bằng đi cục cảnh sát sẽ chịu ít đau khổ da thịt hơn, có khi bọn hắn còn được mời bác sĩ.
Thấy ba người thành thành thật thật lên xe nằm, Lý Càng kéo xe gỗ đi, hắn đối với nơi này không phải rất quen thuộc, hỏi Đại Trụ mới biết được cục cảnh sát ở nơi nào.
Một người thành phố ăn mặc thực thời thượng, kéo một chiếc xe gỗ ở trên đường, đi ngang qua thôn trấn, hấp dẫn không ít tầm mắt, có người thậm chí đi theo tới cửa Cục Cảnh Sát.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Miên mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện chính mình đang ngồi ở trong một chiếc ô tô, phản ứng đầu tiên của cô chính là, mình đã được cứu rồi.
Chiếc ô tô này, hẳn là chiếc trước đó đã gặp thoáng cùng bọn họ.
Không đợi cô có phản ứng khác, bên cạnh liền có người hỏi một câu, “Tỉnh rồi?”
Nghe được âm thanh quen thuộc, Thẩm Miên quay đầu, tức khắc kinh ngạc há miệng, âm thanh cực nhỏ kêu một câu.
“Hạ, anh Hạ?”
Ngốc lăng hai giây, tức khắc liền hiểu được, trước khi té xỉu, hai người thành phố mà bọn họ nói kia, chính là Hạ Nam.
Hắn thế nhưng lại cứu cô một lần nữa.
Nghe được tiếng cô, Hạ Nam nhíu nhíu mày, ánh mắt lạnh vài phần, “Giọng bị đau sao?”
“Có hơi chút”
Lúc vừa mới bị siết cổ, đau đớn không phải thực rõ ràng, cho nên khi đó cô kêu cứu mạng, cũng có thể kêu rất lớn, đến sau lại gần như không phát ra được âm thanh.
Hiện tại vừa nói, giọng liền đau rát, âm thanh cũng cực nhỏ.
Cô nhìn thoáng qua ngoài xe, phát hiện đây không phải đường về nhà cô, “anh Hạ, chúng ta hiện tại đang đi đâu?”
“Đi bệnh viện” Hạ Nam nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Giọng không thoải mái thì nói ít đi, bên cạnh có ly nước ấm, em uống một chút cho nhuận giọng.”
Thẩm Miên nhìn thoáng qua bình giữ ấm trong xe, lại không có động thủ, hẳn là ly nước của Hạ Nam, cô dùng...... Không quá thích hợp đi?
Thấy cô không nhúc nhích, cho rằng cô ghét bỏ hắn đã uống qua, hắn nhấp môi nói: “Nước này anh còn chưa có uống qua”
Biết hắn hiểu lầm, sắc mặt Thẩm Miên hơi hơi đỏ lên, cầm lấy ly nước uống một ngụm, yết hầu ban đầu nóng rát, tức khắc thoải mái hơn một ít. Người cũng dần dần thanh tỉnh, đánh giá bên trong xe, cô phát hiện đây không phải ô tô của Hạ Nam, hơn nữa trước đó Từ Hải Dương bọn họ nói, có hai người thành phố đuổi theo, một người nữa đâu?
Ba người Từ Hải Dương bọn họ đã đi nơi nào?
Nói thật, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, Thẩm Miên rất muốn đưa ba người bọn họ vào trong nhà lao.
Đến khi trở ra, dù có tâm tư trả thù cô, cô cũng không sợ.
Hạ Nam nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấy đôi mắt to của cô quay tròn chuyển động không ngừng, tựa hồ đang suy tư cái gì, hắn nói: “Lý Càng đã đưa ba người bọn họ đi cục cảnh sát, không ngồi mấy năm không ra được.”
Nghe vậy, đôi mắt Thẩm Miên tức khắc sáng lên, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một tia sùng bái.
Anh Hạ thật là quá thông minh, cô cũng chưa nói, anh ấy liền biết suy nghĩ của cô.
Lần này thì tốt rồi, tuy rằng đã trải qua một ít trắc trở, nhưng cũng xem như trong cái rủi có cái may, Tiểu Thúy cũng sẽ không gả cho Từ Hải Dương.
Không nghĩ tới, nhân sinh của Tiểu Thúy, thế nhưng được viết lại như thế này.
Kỳ thật, khi ở trong bao tải, cô cũng có hối hận trong nháy mắt, không nên xen vào việc người khác, rốt cuộc cô không phải thánh mẫu, cũng không phải Bồ Tát sống, cũng có một mặt ích kỷ. Nhưng cũng chỉ là ý tưởng trong nháy mắt.