Chương 293: Cô sợ đem chính mình mệt mỏi chết
Chương 293: Cô sợ đem chính mình mệt mỏi chếtChương 293: Cô sợ đem chính mình mệt mỏi chết
Thẩm Kiến Hoa hoảng sợ, còn may là hắn cùng Chu Lan Phương không hàn huyên tiếp, bằng không bị đứa trẻ nghe được, mặt già của hắn cũng không biết để đi đâu.
“Tư Vũ, sao cháu về sớm vậy? Cô cháu vừa rồi còn nói cháu đi xem TV”
“Thím Trương nói, nhìn thấy một người cùng chị trở về, có hơi chút giống dượng, cháu liền chạy về xem.” Vẻ mặt Chu Tư Vũ theo kiểu đã lâu không gặp nên cực kỳ nhớ Thẩm Kiến Hoa.
Vẻ mặt Thẩm Kiến Hoa tươi cười, hỏi Chu Tư Vũ đã làm bài tập chưa, bảo cô chạy nhanh đi làm bài tập, cũng không đề cập đến sự tình tên côn đồ.
Chu Tư Vũ rải nũng niu trong chốc lát, vui tươi hớn hở trở về phòng, nhìn thấy Thẩm Miên đang làm bài tập, khóe miệng cô gợi lên một tia tươi cười trào phúng.
Dù có nỗ lực thì có thể như thế nào?
Về sau vẫn không có cơ hội vào đại học.
Nghĩ như vậy, cô liền không nhịn được muốn nhỏ chút thuốc nhỏ mắt cho Thẩm Miên, “Chị, chị nỗ lực như vậy làm gì nha? Chị cho rằng chị nỗ lực như vậy, dượng sẽ cho chị vào đại học sao?”
“Em lại nghe được tin tức gì sao?” Cây bút trong tay Thẩm Miên cũng chưa ngừng một chút, không bị lời cô nói ảnh hưởng chút nào.
“Theo chị thì em có ý øì?” Chu Tư Vũ cố ý úp úp mở mở, cô chỉ nghĩ chọc ngoáy tâm tình của Thẩm Miên một chút, cũng không tính toán kể cho Thẩm Miên những lời cô nghe lén được.
“Thích có ý gì, liền có ý đó, chị không có công phu đoán, cũng không có hứng thú” Thẩm Miên nhàn nhạt nói.
“Đừng giả vờ nữa” Chu Tư Vũ lườn cô, “trong lòng chị hiện tại đang khó chịu giống như bị mèo cào đi?”
Thẩm Miên muốn đi học như vậy, nghe được lời cô nói, không có khả năng nội tâm không gợn sóng.
“Cứ coi như vậy đi!”
Thẩm Miên tiếp tục bình tĩnh làm bài tập.
Chu Tư Vũ: “.....”
Thấy cô bình tĩnh như vậy, không khỏi có chút thất vọng.
Chẳng lẽ Thẩm Miên thật sự không thèm để ý?
Không có khả năng.
Khẳng định là giả vờ.
Lấy sách vở ra làm bài tập một lúc, cô đột nhiên tò mò Thẩm Miên làm bài tập đúng hay không, nhưng vừa mới nhòm về phía Thẩm Miên bên kia, liền thấy Thẩm Miên thu hồi sách bài tập cất vào cặp. Đáng chết.
Nhanh như vậy đã làm xong.
Chu Tư Vũ hừ một tiếng, không xem liền không xem, ai thèm xem?
Dù cho thật sự học tập tốt thì sao?
Không có trong nhà duy trì, còn không phải không có biện pháp lên cao trung thi đại học sao?
Bởi vì Thẩm Kiến Hoa đi hai tháng mới trở về một lần, Chu Lan Phương đau lòng hắn, buổi tối hầm một chén canh trứng gà lớn, cho hắn tẩm bổ.
Còn xào hai món ăn.
Thẩm Kiến Hoa cảm thấy chính mình là một nam nhân, ăn nhiều một chút hay ăn ít một chút cũng không quan hệ, vì thế chia chén canh trứng gà canh kia làm bốn phần.
Có lẽ là trong lòng có hổ thẹn, phần mà hắn chia cho Thẩm Miên cố ý nhiều hơn một ít.
Lần này Chu Lan Phương chỉ trừng mắt nhìn Thẩm Miên một cái, cũng không nói cái gì khác, ngay cả Chu Tư Vũ cũng không phản ứng.
Thẩm Miên cảm thấy có chút kỳ quái, còn tưởng rằng tối nay sẽ phải nghênh đón mưa rền gió dữ gì, không nghĩ tới, ai cũng không nhắc lại sự tình Lục Tư Viễn.
Đối với sự tình không nghĩ ra, Thẩm Miên chưa bao giờ thích đi để tâm vào chuyện vụn vặt, cô sợ làm cho chính mình mệt mỏi chết.
Thẩm Kiến Hoa ở trong nhà ba ngày, vẫn luôn đưa đón hai người đi học, vóc dáng Thẩm Miên tương đối nhỏ, liền ngồi ở thanh ngang phía trước, lúc mới đầu có chút không quen, nhưng nghĩ người này là ba mình, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Ở nhà mấy ngày, cũng không đụng tới tên lưu manh mà cháu gái nói, mắt thấy ngày mai lại phải đi ra ngoài làm việc, Thẩm Kiến Hoa liền thừa dịp lúc ăn cơm chiều, mở một hội nghị gia đình.
Hắn đầu tiên là nói cùng Chu Lan Phương: “Vì an toàn khởi kiến, trước khi kết thúc học kỳ này, ngươi cứ luôn đưa đón hai đứa trẻ đi học đi!”