Chương 297: Mua quần áo
Chương 297: Mua quần áoChương 297: Mua quần áo
Thẩm Miên trợn trắng mắt, “Dù là ăn mày cũng là ăn mày sạch sẽ nhất, xinh đẹp nhất”
Nhưng nói trở về, quần áo trên người cô, giống như xác thật hơi nhỏ, trong khoảng thời gian này vẫn luôn vội vàng kiếm tiền, cũng không quá chú ý đến bề ngoài.
Cô hiện tại chính là thiếu nữ hoa quý, xác thật nên trang điểm một chút.
Nhưng ý niệm này cũng chỉ lóe một chút ở trong đầu cô, cũng không tính toán thực hiện.
Lục Tư Viễn xí một tiếng, trào phúng nói: “Da mặt dày nhất thì có.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng nhìn cô một cái, hắn lại nghĩ thầm, nếu cô trang điểm một chút, thật đúng là đẹp hơn so với các cô gái nhỏ trong thành phố.
Hắn cảm thấy cô gái nhỏ trong thành phố cùng cô gái nhỏ ở nông thôn khác nhau chính là, làn da của cô gái nhỏ trong thành phố trắng hơn một ít, mặc quần áo tốt hơn một chút, mà làn da Thẩm Miên cũng thực trắng, mịn như thạch trái cây bán trong thành phố.
Chỉ cần mặc quần áo xinh đẹp vào, nói cô là ở nông thôn, phỏng chừng cũng không có người tin.
Nghĩ như vậy, hắn lại nói: “Đợi lát nữa mua hai bộ cho ngươi, có thể thay đổi để mặc, với cả mua một đôi giày mới, đế dày dưới chân ngươi đêu đã mòn đi?”
“Ta không mua” Thẩm Miên trực tiếp cự tuyệt.
Cho rằng cô tiếc tiền, Lục Tư Viễn nói: “Dùng tiền công để mua, không phải tiền riêng của một mình ngươi”
Nói xong, hắn lại hừ một tiếng ghét bỏ: “Người khác đều nói ngươi là em gái ta, ngươi lại mặc như đứa ăn mày, khiến ta mất mặt.”
Thẩm Miên liếc cổ chân hắn một cái, nói: “Cổ chân đều lộ ra tới, sao ngươi không cảm thấy mất mặt?”
Về điểm này, kỳ thật Thẩm Miên vẫn thực xem trọng Lục Tư Viễn, tuy rằng hắn cũng kiếm lời không ít tiền, nhưng hắn một chút cũng không kiêu ngạo.
Ngày thường ở trường học cũng không tiêu tiền linh tinh, càng sẽ không tỏ vẻ, đối với một thiếu niên mà nói, hơn một ngàn đồng tiền, là khoản cực lớn.
Ở nông thôn, có thể xây một căn nhà ngói không tồi.
Loại định lực này, không phải là ai cũng có thể làm được.
Phải biết rằng, Lục Tư Viễn không trọng sinh giống như cô, không trải sự đời giống như cô.
Bị Thẩm Miên nhắc nhở như vậy, Lục Tư Viễn mới phát hiện, quần của chính mình hình như là hơi ngắn, hắn nghĩ nghĩ, nói: “Ta vào trong thành phố mua chút vải, nhờ mợ ta hỗ trợ may hai cái.”
Trong nhà Cao Trường Xuân có máy may, cô cũng biết làm quần áo, đến lúc đó cho cô hai, ba đồng tiền công là được.
Hắn tiết kiệm được tiền, Cao Trường Xuân cũng có tiền kiếm.
Về phần Thẩm Miên, cô là cô gái nhỏ, nên mặc đẹp một ít, như vậy Cao Trường Xuân không làm được.
“Ngươi mua là được, ta không mua” Thẩm Miên bất đắc dĩ thở dài, “Nếu mẹ ta nhìn thấy ta mặc quần áo mới, đến lúc đó sẽ có một đống chuyện.”
“Cái này không phải dễ sao?” Lục Tư Viễn cười xấu xa một chút, “Cứ nói ở nhà ta làm việc, không cẩn thận bị rách quần áo, nhà ta bồi thường cho ngươi.”
Dù sao quần áo trên người Thẩm Miên cũng có thể ném rồi, đều đã giặt đến trắng bệch, lại còn nhỏ, căn bản không thể mặc tiếp.
Thẩm Miên sáng rực mắt, “Đầu óc ngươi đôi khi khá tốt nha! Ta muốn chọn đồ xinh đẹp một chút”
Không có cô gái nào không yêu cái đẹp, kiếp trước đã bỏ lỡ, kiếp này cô phải bù đắp lại.
“Cứ đến con phố lần trước ta đi tìm ngươi, đi vào bên trong tất cả đều là hàng bán quần áo, bán không đắt mà lại đẹp, chờ bán xong đồ ăn, chúng ta liền qua bên kia dạo.” Trước kia cùng ông ngoại Lục đi bán sọt tre, hắn ngẫu nhiên còn đi dạo ở bên kia, sau khi đi cùng Thẩm Miên, hắn liền không đi dạo qua đó nữa.
Hiện giờ tính toán đi qua, trong lòng hắn cũng có chút ngứa.
Lục Tư Viễn đã chuẩn bị sẵn sàng, cùng lắm thì tiền kiếm được hôm nay không giữ lại, cầm đi mua quần áo hết.