Chương 302: Con trai tới 2
Chương 302: Con trai tới 2Chương 302: Con trai tới 2
Hai anh em Cố Kiến Bân cùng Cố Kiến Lễ, vẫn luôn đem lực chú ý đều đặt ở trên người Lục Tư Viễn, căn bản không chú ý phía sau hắn còn có một cô gái nhỏ.
Giờ phút này Lục Tư Viễn di động thân mình một chút, bọn họ mới nhìn thấy Thẩm Miên.
Vóc dáng cô không cao, mặc cũng không tốt, nhưng thoạt nhìn lại rất sạch sẽ thoải mái, thanh tân, lớn lên cũng xinh đẹp, cặp mắt kia to giống như là hạt châu pha lê, đặc biệt đẹp.
Khi bọn họ đánh giá Thẩm Miên, đồng thời Thẩm Miên cũng đánh giá bọn họ.
Vốn tưởng rằng nhìn thấy bọn họ, cô sẽ hận không thể đi lên cắn chết hai người, nhưng khi hai người thật sự đứng ở trước mắt, cô lại cực kỳ bình tĩnh.
Một chút cũng không né tránh việc cùng bọn họ đối diện.
Cố Kiến Bân lớn lên giống cha Cố, ngũ quan đoan chính, làn da cũng tốt, lại xứng với chiều cao 1m78, thực phù hợp với hình tượng nam sinh ánh mặt trời vườn trường.
Khi đó cô thích loại hình nam sinh này, cho nên liếc mắt một cái liền nhìn trúng hắn.
Thế cho nên, cô xem nhẹ việc hắn vẫn là một học sinh, không có khả năng cưới cô, trực tiếp gả qua, cuối cùng rơi vào kết cục kia.
Lại nhìn Kiến Lễ, trong ánh mắt cô tức khắc đần hiện ra một tia chán ghét.
Hắn lớn lên giống Vương Nhị Phượng, bề ngoài chanh chua, vẻ mặt bóng dầu, khóe miệng còn có một nốt ruồi đen to, râu dài đến dưới má, chân khập khiễng, bề ngoài như vậy, còn ỷ vào trong nhà hơi có chút tiền dơ bẩn, muốn tìm một người vợ xinh đẹp.
Thấy Thẩm Miên thẳng ngơ ngác đối diện với hai anh em kia, còn không chạy lấy người, trong lòng Lục Tư Viễn một trận buồn bực, vừa rồi vẫn còn ở trong lòng khen cô cơ linh, sao bây giờ lại không xem sắc mặt người vậy?
Không thấy được vẻ mặt dâm dê của hai anh em kia sao?
Hắn thở phì phì thúc giục, “Thất thần làm gì? Đi đi”
Không chờ Thẩm Miên nói chuyện, Cố Kiến Bân phản ứng lại đây liền nói: “Trước đừng đi, nếu anh nói là vải, vậy anh mở túi ra cho chúng tôi nhìn xem”
Dù sao cũng là người đọc sách, thái độ của Cố Kiến Bân còn tính là có thể.
Hắn không có la lối khóc lóc giống như Vương Nhị Phượng, cũng không có giống như Cố Kiến Lễ, không biết rõ sự tình đã rống lên.
“Chúng tôi không lấy là không lấy, đây là chính tôi mua, dựa vào cái gì phải cho anh xem?” Lục Tư Viễn tuổi trẻ khí thịnh, cảm thấy chính mình không sai, không muối cúi đầu.
Cố Kiến Lễ nói: “Vậy anh không cho chúng tôi xem, như thế nào chứng minh được là anh không lấy?”
Thái độ của hắn so với trước đó, nói là khác nhau như trời với đất cũng không khoa trương, nói xong lời này, còn cố ý nhìn thoáng qua Thẩm Miên.
Nói thật, lớn như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy.
“Cho bọn hắn nhìn xem đi!” Thẩm Miên vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên lên tiếng.
Hai anh em Cố Kiến Lễ hơn nữa còn có Vương Nhị Phượng là ba người, nếu thật sự đánh nhau, bên có hại vẫn là cô cùng Lục Tư Viễn.
Cố Kiến Lễ có hơi chút vụng về, loại hình thiên về ngu hiếu, Cố Kiến Bân tuy rằng tính tình còn tính là có thể, không phải tính cách thích ức hiếp người, thích đánh nhau, nhưng cũng thập phần hiếu thuận.
cô động thủ đánh Vương Nhị Phượng, thật sự nếu không thể chứng minh không trộm, là Vương Nhị Phượng oan uổng bọn họ, anh em họ Cố khẳng định sẽ không để cho bọn họ đi.
Đương nhiên, cô cũng biết là có thể báo nguy, nhưng báo nguy sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian, lại nói cô đánh người, cũng không tính là có lý. Lục Tư Viễn vẫn có chút không phục, nhưng hắn cũng không ngốc, hơn nữa Thẩm Miên đều đã lên tiếng, liền không tình nguyện mở túi ra, lấy miếng vải bên trong ra tới, “Trợn to mắt chó ra mà thấy cho rõ ràng, đây là quần áo nhà mấy người bán sao?”
Cố Kiến Bân cùng Cố Kiến Lễ đồng thời nhìn về phía Vương Nhị Phượng.
“Mẹ, việc này là sao?”
Hai người đều đã suy nghĩ ra, tám phần lại là mẹ cố ý gây sự.
Vương Nhị Phượng khi nhìn thấy mảnh vải, đôi mắt đều sáng lên.
Chậc chậc, ít nhất cũng phải năm sáu mét, đủ làm hai bộ quần áo, hai đứa oắt con, nhìn xấu xấu bẩn bẩn, không nghĩ tới còn có thể mua được nhiều vải như vậy.