Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt (Dịch Full)

Chương 304 - Chương 304: Chết Lão Yêu Bà

Chương 304: Chết lão yêu bà Chương 304: Chết lão yêu bàChương 304: Chết lão yêu bà

Vương Nhị Phượng thấy một màn như vậy, nơi nào còn có thể nhẫn nhịn? Hỏa khí cọ cọ cọ bốc lên.

Cô lần này là thật sự bị chọc tức, ngồi xuống mặt đất, vỗ đùi bắt đầu kêu trời khóc đất, “Trời ơi! Tôi không muốn sống nữa, tôi liều sống liều chết sinh hai thằng con trai, nhìn thấy tôi bị người ức hiếp, bọn họ cũng không có một chút phản ứng, tôi đây là đã tạo cái nghiệt gì!”

Nói nói, cô lại mắng: “Tiểu tiện nhân này tay chân không sạch sẽ còn chưa tính, còn đi câu dẫn người, chưa đủ lông đủ cánh, đã học người ta làm hồ ly tỉnh”

Mọi người đều nói con lớn không nghe lời mẹ, trước kia cô còn chưa tin, cảm thấy hai con trai đều nghe lời cô, hiện tại mới biết được, con trai lớn, chỉ cần có tiểu yêu tỉnh xinh đẹp, thật đúng là có thể bỏ rơi mẹ.

Việc này kêu cô sao có thể nhẫn?

“Bà lại mắng một câu thử xem?”

“Lão yêu bà chết tiệt, bà mắng ai vậy?”

Thẩm Miên cùng Lục Tư Viễn đồng thời lạnh mặt, hai người hoàn toàn một bộ dáng tính toán muốn thu thập Vương Nhị Phượng.

“Tao mắng mày đấy, thì làm sao? Mày dám ở ngay trước mặt tao câu dẫn con trai tao, còn không cho người ta nói sao?” Có hai con trai ở đây, Vương Nhị Phượng chăng những không sợ, còn cố ý muốn chọc giận hai người, cô cũng không tin, con trai cô nhìn thấy người khác đánh cô, còn không hỗ trợ.

Thẩm Miên cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Có người mẹ như bà, con trai bà dù có là khối vàng, vứt trên mặt đất cũng không ai thèm nhặt.”

Cô biết, Cố Kiến Bân có lòng tự trọng rất mạnh, vẫn luôn thực ghét bỏ tính tình tùy thời tùy chỗ không biết xấu hổ của Vương Nhị Phượng, cho nên cố ý nói lời này chọc vào điểm yếu của hắn.

Quả nhiên, Cố Kiến Bân bị nói cho sắc mặt đỏ bừng, đặc biệt là khi nhìn thấy biểu tình cười nhạo của người chung quanh, sắc mặt của hắn càng không tốt.

Đợi lát nữa hai người này đi rồi, lần sau không biết đến ngày năm tháng nào mới quay trở lại, mọi người đã sớm quên hai người này.

Nhưng nhà bọn hắn thì không, bọn họ làm buồn bán ở đây, chung quanh đều là người quen, nếu còn tiếp tục nháo, sẽ bị người chế giễu, đến cuối cùng không mặt mũi vẫn là bọn họ.

Nghĩ vậy, hắn nói: “Hai người đi đi!”

Sở dĩ cho hai người đi, là bởi vì hắn không tin Thẩm Miên nhân vóc dáng nhỏ như vậy, có thể đánh được Vương Nhị Phượng, nghĩ mẹ hắn nói bậy.

Cố Kiến Lễ thấy thế, nghĩ thầm, người tốt cũng không thể để em trai một mình làm, vì thế cũng vội nói: “Đúng vậy, hai người đi đi! Mặc kệ ai đúng ai sai, thấy hai người còn nhỏ, chúng ta không so đo.”

Nói xong, hắn lại không nhịn được hỏi một câu, “Hai người ở thôn nào?”

Lục Tư Viễn không nghĩ tới, hai người thế nhưng nguyện ý thả bọn họ đi, có chút ngoài ý muốn, lại nghe hắn hỏi địa chỉ, tưởng hắn muốn đến tìm phiền toái, vì thế nói: “Mã Thụ Truân, Lê trấn, có chuyện gì, cứ việc tới tìm.” Hắn mới không SỢ.

Mã Thụ Truân?

Cách nhà hắn cũng chỉ mấy dặm.

Trong lòng Cố Kiến Lễ mừng thầm, cho rằng Thẩm Miên là em gái Lục Tư Viễn, cũng không nghĩ nhiều, lập tức liền nói: “Hai người chạy nhanh đi thôi”

Nghe vậy, Thẩm Miên lôi kéo Lục Tư Viễn rời đi, không chút nào do dự.

Cô vừa rồi cố ý nói như vậy, mục đích chính là gợi lên lòng tự trọng của Cố Kiến Lễ, làm hắn không có mặt mũi nháo lớn lên.

Cố Kiến Bân tuy rằng tuổi không lớn, nhưng hắn đọc sách nhiều, Vương Nhị Phượng cùng ba Cố đều tương đối yêu thương hắn, cho nên hắn ở nhà nói chuyện có trọng lượng.

Mục đích đã đạt thành, nói tóm lại, còn chiếm tiện nghi, cô liền rời đi tiêu sái. Tuy rằng không nghĩ cùng nhà bọn họ nhận thức sớm, nhưng hiệp thứ nhất, cô thắng.

Vương Nhị Phượng quả thực không thể tin được, làm nửa ngày, hai con trai thế nhưng thả tiểu tiện nhân kia chạy đi.

Cô cũng không khóc nữa, cọ một chút từ trên mặt đất đứng lên liền phải đuổi theo, “Không thể để cho tiểu tiện nhân kia chạy đi”
Bình Luận (0)
Comment