Chương 310: Ngộ Hạ Nam 1
Chương 310: Ngộ Hạ Nam 1Chương 310: Ngộ Hạ Nam 1
Đầu Thẩm Miên bay nhanh dạo qua một vòng, bỗng nhiên chớp chớp mắt, vẻ mặt xa lạ cùng Hạ Nam đưa mắt nhìn nhau, sau đó nghiêm trang xin lỗi.
“Thực xin lỗi, em không phải cố ý”
Nói xong, nhấc chân liền đi.
Tuy rằng không có gương, nhưng cô cũng biết chính mình hiện tại là cái bộ dáng gì, đầu bù tóc rối, anh Hạ nói không chừng cũng muốn chính mình nhận sai người.
Sắc mặt Hạ Nam tối sầm, cô gái nhỏ thế nhưng lại giả vờ không quen biết hắn.
Ngay khi cô sắp thoáng qua, hắn vươn một cái đã bắt được cánh tay cô, nghiêng đầu vừa thấy, sau đó mới chú ý tới, phía dưới lỗ tai cô, thế nhưng ra một chút máu, nhìn dáng vẻ như là bị cào thương.
Vừa rồi chính diện bị tóc chặn, cho nên không có thể nhìn thấy được.
Chút vết thương nhỏ này, ở trên người hắn thoạt nhìn không tính là cái gì, nhưng ở trên người cô, hắn cảm thấy thập phần chói mắt.
“Đánh nhau cùng người ta sao?”
Hắn nhăn mày lại, âm thanh cũng lạnh đi vài phần, Thẩm Miên bị âm thanh hắn dọa run lên, có chút sợ sệt gật gật đầu. “Vâng”
Nguyễn Dễ Dương nhìn nhìn Thẩm Miên, lại nhìn nhìn Hạ Nam, vẻ mặt kinh ngạc, “Hai người nhận thức sao?”
Hắn còn tưởng rằng cô gái nhỏ này là ăn xin cơ?
Khu khụ...... Đừng trách hắn nghĩ như vậy, bởi vì cô gái nhỏ này mặc quần áo không hợp với người, thoạt nhìn ngắn một đoạn, tóc lại lộn xộn, giống như ăn xin.
Trăm triệu không nghĩ tới, thế nhưng lại là người Hạ Nam nhận thức, hắn giờ phút này trong lòng tràn ngập tò mò, Hạ Nam sao sẽ nhận thức người như vậy?
“Đúng”
“Không quen biết”
Hạ Nam cùng Thẩm Miên đồng thời ra tiếng.
Thẩm Miên: “......”
Cô hận không thể tìm cái hầm ngầm chui vào.
“....” Nguyễn Dễ Dương càng thêm tò mò, rất có hứng thú nhìn hai người, “Hai người rốt cuộc có biết nhau hay không?”
Hạ Nam giờ phút này không nói chuyện nữa, ánh mắt dừng ở trên người Thẩm Miên, tựa hồ cũng đang chờ đợi đáp án của cô.
Thẩm Miên: “......”
Cô bị hai đạo tâm mắt nhìn cho cả người dựng lông, căng da đầu gật đầu, “Có biết.”
Dứt lời, lại chạy nhanh bổ sung một câu, “Không quá thân”
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Nam tức khắc càng đen.
Không quá thân?
Thẩm Miên: “......”
Việc này không thể trách cô, vừa rồi đã giả vờ không quen biết thật tốt?
Hiện tại biến thành như vậy, anh Hạ nhất định cảm thấy thật mất mặt đi!
Sớm biết như vậy cô đã không đi vòng đại lộ, như vậy cũng sẽ không đụng phải hắn.
Thấy cô cúi đầu, giống đứa trẻ phạm sai lầm, có chút vô thố, trong lòng Hạ Nam mềm nhũn, sắc mặt hòa hoãn vài phần.
“Đánh nhau cùng ai? Lục Tư Viễn đâu?”
“A2”
Thẩm Miên ngốc lăng lăng ngẩng đầu nhìn hắn, cô còn tưởng rằng, hắn ghét bỏ cô làm cho hắn mất mặt, không nghĩ tới, hắn lại quan tâm cô đánh nhau cùng ai.
Quả nhiên là cô dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Có bạn Hạ Nam ở đây, Thẩm Miên cũng không nghĩ thêm phiền toái cho Hạ Nam, đầu bay nhanh dạo qua một vòng, tìm một lý do thoái thác có thể tin, nói: “Em ở chợ bán thức ăn gặp phải một người bệnh tâm thần, một lời không hợp liền đánh nhau”
Kỳ thật, so sánh Vương Nhị Phượng với người bệnh tâm thần, Thẩm Miên cảm thấy là đang vũ nhục người bệnh tâm thần.
“Ha ha......”
Nguyễn Dễ Dương không nhịn cười lên tiếng, bị Hạ Nam dùng ánh mắt đảo qua, hắn lập tức nghiêm trang nói: “Xin lỗi, ta nhất thời không nhịn được, ta sal”
Thẩm Miên quẫn bách nhìn thoáng qua Hạ Nam, vừa rồi giả vờ không quen biết thật tốt.
Hạ Nam lại vẻ mặt đạm nhiên, “Ngươi đi đến xe chờ ta, ta một lúc sẽ qua.”
“Được” Nguyễn Dễ Dương gật đầu, nhìn thoáng qua Thẩm Miên, cười như không cười nói: “Ta không nóng nảy, anh cứ xử lý xong sự tình lại qua đây cũng được.”