Chương 337: Cò kè mặc cả
Chương 337: Cò kè mặc cảChương 337: Cò kè mặc cả
Cô gái nhỏ này quá khôn khéo, tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng thực biết đắn đo người.
Cô gái nhỏ còn chưa có ra giá, cô đã tự hạ giá xuống hai phân.
Cứ như vậy không được, phải bắt lấy quyền chủ động.
“Bốn phần” Thẩm Miên vươn bốn ngón tay.
“Cái gì?” Sắc mặt chủ quán tức khắc hạ xuống, “Vậy không được, bốn phần bác chẳng phải là làm không công cho cháu sao? Giá này không đủ phí để bác làm chân chạy cho cháu.”
Một trăm dây buộc tóc xác thật không ít, rất khó gặp được người mua như vậy, cho dù có người muốn mua nhiều như vậy, cũng đều là trực tiếp đi chợ bán sỉ.
Nhưng giá này cũng quá rẻ, không có lời.
Thẩm Miên lại không bởi vì thái độ của chủ quán mà tức giận, còn thực đạm nhiên tiếp tục nói, “Chủ quán, cháu vừa rồi còn chưa nói hết lời, kỳ thật cháu mua về là để bán cho các bạn học sinh ở trấn trên, hàng đều đã được đặt mua trước. Cháu muốn làm mua bán trường kỳ với bác”
Nghe được mấy chữ trường kỳ này, ánh mắt chủ quán sáng lên.
Thấy thế, Thẩm Miên tiếp tục vứt cành ô-liu, “Bốn phan tiền, xác thật không có lợi nhuận gì, nhưng cháu là khách hàng cố định trường kỳ, về sau nếu bác cảm thấy vật trang sức trên tóc khó bán, bác cũng có thể đề cử cho cháu, cháu bán giúp bác”
“Nhưng bốn phần tiền quá thấp, chúng ta làm buôn bán nhỏ, cũng không dễ dàng, nếu cháu thành tâm muốn mua, cháu lại thêm một chút đi” Chủ quán không ngốc, giá này nếu thật là mua bán trường kỳ, thì xác thật có thể làm.
Nhưng vạn nhất con bé này lừa cô thì sao?
Vẫn là thêm một chút mới tốt, dù cho sau này cô gái này không tới mua nữa, cô cũng kiếm được tiền, không mệt.
Thẩm Miên ra vẻ khó xử, sau đó trộm đưa một ánh mắt cho Lục Tư Viễn, hắn lập tức hiểu ý.
“Như vậy đi, chúng cháu lại trả thêm một phân, nếu bác có thể bán, chúng cháu liền mua, nếu không thể, chúng cháu liền đi”
Ánh mắt chủ quán sáng lên, sợ hai người đổi ý, vội nói: “Vậy được, bác lấy dây buộc tóc dâu tây cho các cháu, các cháu nhìn các loại khác thử xem có muốn lấy thêm không”
Cô chỉ chỉ dây buộc tóc có giá sỉ là ba phân tiền, “Chỉ có thể chọn bên trong đó.”
“Được.”
Chủ quán sảng khoái, Thẩm Miên cũng sảng khoái, rất nhanh liền chọn lựa 40 dây buộc tóc khác.
Hai bên đều đếm một lần, Lục Tư Viễn trả cho chủ quán năm đồng tiền, một lát thời gian như vậy, lập tức liền kiếm lời hai khối tiền, chủ quán vẫn là rất vui.
Đặc biệt là khi nghĩ đến Thẩm Miên còn tới nhập hàng, cô liền càng vui vẻ, “Kẹp tóc của bác cũng rất đẹp, lần sau các cháu tới, đừng chỉ mua dây buộc tóc.”
Dứt lời, cô đột nhiên nhìn thoáng qua trên tóc Thẩm Miên có buộc một sợi dây dâu tây, đây đúng là hàng nhà cô bán, đầu cô chợt lóe, đột nhiên cảm thấy Thẩm Miên thực quen mắt.
“Cô gái nhỏ, trước đó có phải cháu đã từng tới đây mua dây buộc tóc hay không? Bác nhìn dây buộc tóc của cháu, giống như cũng là nhà bác bán”
Thẩm Miên cười nheo mắt, “Trước đó, cháu đúng là đã cùng anh trai tới mua một lần.”
“Ai u! Cháu xem trí nhớ bác này” chủ quán kích động vỗ đùi, “Bác đã nói thoạt nhìn cháu rất quen mắt mà, cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, thế nhưng lại không nhớ nổi.”
Lần trước, khi nhìn thấy Thẩm Miên, cô mặc như ăn mày, lần này đột nhiên mặc như tiểu thư nhà có tiền trong thành phố, cô thật sự không nhận ra được.
Quả nhiên là người đẹp vì lụa, quả thực quá xinh đẹp. Giống tiểu tiên nữ. Niên đại này rất nhiều người không được đi học, nhìn thấy cô gái nhỏ xinh đẹp, đều thích so sánh với tiên nữ.