Chuong 364: Tac phong van de
Chuong 364: Tac phong van deChuong 364: Tac phong van de
Chu Tư Vũ xác thật không nghĩ đi, nhưng đoạn lời nói vừa rồi của Triệu Hân Lan, đối với cô có dụ hoặc quá lớn.
Nếu không đi, dựa vào thành tích của cô, thi cao trung ba cũng có chút khó, đừng nói là trúng cao trung hai.
Nhưng......
Nghĩ đến ánh mắt đáng khinh của bác Tống, trong lòng cô chán ghét không thôi.
Hắn mỗi lần giảng đề cho cô, đều cố ý vô tình sát lại rất gần cô, có may lần mặt còn sắp dán ở trên mặt cô, còn dùng nửa người dưới cọ cô.
Ban đầu, đối với mấy việc này, Chu Tư Vũ là thực ngây thơ, nhưng từ sau khi đọc quyển sách mà Triệu Hân Lan cho cô mượn, cô đã hiểu một ít chuyện, cũng biết bác Tống dạy bổ túc cho các cô, khả năng cũng không phải đơn thuần như mặt ngoài.
Tối nay lại muốn học bổ túc muộn một chút, trực giác nói cho cô, buổi tối hôm nay khả năng sẽ phát sinh sự tình không tốt.
Thấy cô chậm chạp không tỏ thái độ, Triệu Hân Lan cũng nhìn ra tâm tư của cô, “Tư Vũ, ngươi cần phải nghĩ kỹ, nếu không có bác Tống giúp chúng ta học bổ túc, đừng nói là ta, chính ngươi cũng không có khả năng thi đậu cao trung, bác Tống trước kia dạy sơ tam ở trong trường học, bác ấy là xem trên mặt mũi của chú ta, mới dạy bổ túc cho chúng ta, bỏ lỡ cơ hội này, sẽ không còn.”
Không nói điểm này còn đỡ, vừa nói đến điểm này, Tư Vũ càng do dự.
“Bác ấy trước kia hình như là bởi vì tác phong có vấn đề, mới không tiếp tục dạy học đúng không?”
Tống Chính Quốc mấy năm trước, chính là giáo viên trong trường của bọn họ, sau lại bởi vì tác phong có vấn đề, bị huỷ bỏ tư cách dạy học, không phải sự tình sáng rọi gì, tường học không cho đề cập đến.
Nhưng người ở phụ cận đều biết.
“Đó là người khác oan uổng bác ấy, bác Tống mới không phải người như vậy” Sắc mặt Triệu Hân Lan trùng xuống, phiết miệng nói, “Rõ ràng chính là nữ sinh kia không đứng đắn, còn trách bác Tống, bác ấy dạy chúng ta nửa tháng sau, không phải chuyện gì cũng không phát sinh sao? Ngươi đừng nghe người ta nói bậy”
Trên thực tế, mặt ngoài Triệu Hân Lan biểu hiện rất là tức giận, như là đang vì Tống Chính Quốc bất bình, trên thực tế, trong lòng cô cũng có chút sợ hãi.
Nhưng cô rất rõ ràng, dù có sợ hãi, cô cũng phải đi học, đều đã học nửa tháng, không thể ở thời điểm mấu chốt nhất rớt dây xích.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, cô đời này cũng chỉ có thể bị vây ở nông thôn.
Thi đậu cao trung, cô ít nhất có thể ở trong thành phố ba năm, tìm công việc cũng có ưu tiên trúng tuyển, nếu vận khí tốt, tìm được một người chồng trong thành phố, cuộc sống không biết tốt hơn bao nhiêu, không bao giờ phải trở lại nông thôn tràn đầy lầy lội này.
“Ngươi gấp cái gì?” sắc mặt Chu Tư Vũ cũng không tốt, “Ta cũng chưa nói bác ấy là người như vậy?”
“Vậy ngươi có đi hay không?” Triệu Hân Lan uy hiếp nói: “Nếu ngươi không đi, buổi tối ta sẽ nói với bác Tống, đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận, bác Tống mỗi năm đều sẽ chỉ dạy bổ túc cho một, hai học sinh, giúp các cô thi đậu cao trung, nếu không phải vì chúng ta quan hệ tốt, bác ấy cũng sẽ không dạy ngươi.”
“Ai nói không đi?”
Chu Tư Vũ âm thầm cắn răng, thần sắc trong đáy mắt trở nên kiên định dị thường, chỉ cần có thể thi đậu vào cao trung một, trả giá cái gì cô cũng nguyện ý.
“Vậy ngươi giữa trưa nhớ nói với cô của ngươi” Triệu Hân Lan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thái độ cũng tốt hơn.
Cô thật sự rất sợ Chu Tư Vũ không đi.
Vấn đề Chu Tư Vũ băn khoăn, cô cũng cảm nhận được, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Nếu Chu Tư Vũ không đi, vê sau nói không chừng sẽ truyền những việc này ra ngoài, chỉ có khi Chu Tư Vũ cùng đi, hai người có chung bí mật, mới có thể giữ kín như bưng.
Có một số việc, có người bồi cô cùng nhau đối mặt, cô cũng có thể lớn mật hơn một ít.