Chương 382: Không thích
Chương 382: Không thíchChương 382: Không thích
“Được được được, các cháu chạy nhanh đi thôi! Không cần lo lắng cho cô, cháu chỉ cần lo nghiêm túc học tập là được, không hiểu thì hỏi, đừng ngượng ngùng hỏi”
Chu Lan Phương sợ Chu Tư Vũ da mặt mỏng, cho nên đặc biệt nhắc nhở một chút.
Hôm nay là ngày học bổ túc cuối cùng, nhất định phải giành giật từng giây, có thể học nhiều một chút, là một chút, thi thêm được một điểm là một điểm.
Dù sao nhất định cũng phải thi đậu cao trung, về sau mới có cơ hội thi đại học.
“Cháu chào chú, chào cô.”
Triệu Hân Lan chào Thẩm Kiến Hoa và Chu Lan Phương, sau đó hai người liền cùng nhau rời đi.
“Chào cháu, chào cháu”
Thẩm Kiến Hoa cười với Triệu Hân Lan, làm một động tác chào cứng đờ.
Trước khi đi, Chu Tư Vũ còn liếc nhìn Thẩm Miên một cái, thấy cô vẫn luôn không nói gì, tựa hồ căn bản không chú ý tới sự tình của chính mình, mới yên tâm.
Cô vừa mới đi, Lục Tư Viễn liền đẩy xe đạp từ trong trường học đi ra, nhìn thấy Thẩm Kiến Hoa cùng Chu Lan Phương, xuất phát từ lễ phép, hắn vân chào một tiếng.
“Chú”
Về phần Chu Lan Phương, hắn hoàn toàn coi như không thấy.
Thẩm Kiến Hoa tuy rằng cũng không yêu thương Thẩm Miên, nhưng nhiều ít còn xem như là người, về phần Chu Lan Phương, hoàn toàn chính là một lão bà ác độc, lần trước ở Triệu gia thôn, hắn đối với Chu Lan Phương có ý kiến rất lớn, chán ghét Chu Lan Phương từ tận đáy lòng.
Thẩm Kiến Hoa liếc mắt nhìn Lục Tư Viễn một cái, sắc mặt không thay đổi gật đầu một cái, sau đó xoay người nhìn về phía Thẩm Miên, “Miên chúng ta đi về trước nấu cơm, để mẹ con ở đây chờ Tư Vũ”
“Vâng” Thẩm Miên gật đầu theo tiếng, lại nói với Lục Tư Viễn: “Ta đi về trước, ngươi cũng chạy nhanh về nhà đi!”
Nói xong, cô lại đưa cho Lục Tư Viễn một ánh mắt chỉ hai người mới hiểu, ý bảo hắn đừng quên đưa Tiểu Thúy về nhà.
Bên ngoài người xấu quá nhiều, cô sợ Tiểu Thúy một mình không an toàn.
Rốt cuộc, một cô bé, luôn đi lại trên một con đường trong một khoảng thời gian nhất định, thực dễ dàng khiến một ít người xấu thừa cơ ra tay.
Lục Tư Viễn đỡ tay lái xe, lặng lẽ làm một cái thủ thế ok. Thoáng nhìn hành vi của hai người, Chu Lan Phương gắt gao trừng Lục Tư Viễn một cái, thằng oắt hư hỏng này, lần trước làm cô nan kham như vậy, thù này cô vẫn còn nhớ kỹ.
Hắn không tính toán cưới đứa con hoang là tốt nhất, nếu có ý tưởng này, cô cũng sẽ không duy trì.
Chờ đến sang năm, liền tìm một người nam nhân cho đứa con hoang, gả đi thật xa.
Lục Tư Viễn cũng chú ý tới ánh mắt của Chu Lan Phương, khi đi ngang qua bên người cô, hắn không cam lòng yếu thế trừng mắt trở về một cái, làm cho Chu Lan Phương thiếu chút nữa tức chết.
Thằng oắt hư hỏng, về sau có thời điểm hắn hối hận.
“Miên, con rửa thịt sau đó cắt thành miếng nhỏ, ba đi ra ngoài ruộng hái chút rau xanh, buổi tối chúng ta làm món thịt kho tàu, ngày mai hai con phải thi vào cao trung, hôm nay ăn ngon một chút”
Thẩm Kiến Hoa lấy thịt ba chỉ giữa trưa mua từ trong phòng bếp ra tới, đặt ở chậu nước bên cạnh giếng, sau đó đi ra ngoài ruộng hái rau xanh.
Thẩm Miên đặt cặp sách ở trong phòng, liền bắt đầu làm việc, Thẩm Kiến Hoa đi ra ngoài hơn mười phút, liền từ ngoài ruộng trở lại, hái được một chậu rau xanh.
Thẩm Miên chuẩn bị nhóm lửa, lại bị hắn ngăn cản, “Trong phòng bếp nóng, con đi ra bên cạnh giếng rửa rau đi! Ba dùng hai bó củi lớn nhóm lửa là được rồi”
Mỗi năm mùa đông, Thẩm Kiến Hoa liền sẽ lên trên núi chặt một ít củi để dưới mái hiên, nhưng trong tình huống bình thường, hắn rất ít dùng bó củi nhóm lửa, đều là dùng một ít lá khô.
Bởi vì củi gỗ trên núi, không phải ai muốn đi chặt liền có thể chặt, trong thôn có quy định, một nhà một năm chỉ có thể lên núi chặt hai lần.