Chuong 413: Doan tuyet quan he 3
Chuong 413: Doan tuyet quan he 3Chuong 413: Doan tuyet quan he 3
“Chúng ta đi vào thi trước đi! Không cần phải để ý đến mẹ ta”
Nếu đánh Chu Lan Phương, sự tình liền nháo lớn.
Ba cô là người sợ phiền phức, lại không nhìn được có người đánh vợ hắn, một là hắn xác thật thương Chu Lan Phương, hai là trên mặt mũi không qua được, nếu thật đánh người, không dễ xong việc.
Hơn nữa, khi cô ở đây, hai người có thể nháo, nhưng nếu vai chính đi rồi, bọn họ cũng không nháo nổi.
Lục Tư Viễn trừng Chu Lan Phương, tay chặt chẽ siết thành nắm đấm, Chu Lan Phương cũng có chút sợ, trong lúc nhất thời cũng không dám lại nói øì.
Rốt cuộc, Lục Tư Viễn vẫn nhịn xuống tức giận, hừ nói: “Đây là trước thả cho cô một con ngựa, lần sau tôi còn nghe thấy cô mắng chửi người, ai cản trở cũng không có tác dụng”
“Mắng mày thì làm sao?” Khuôn mặt Thẩm Kiến Hoa âm trầm nhìn hắn, “Tao thấy mày là một đứa trẻ, mới không so đo với mày, mày đừng tưởng rằng là tao sợ mày”
Hắn cùng Chu Lan Phương sợ Hạ Nam, lại không sợ Lục Tư Viễn.
Lại nói, Lục Tư Viễn cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, trên người hắn không có lệ khí tích luỹ từ trên chiến trường như Hạ Nam, không kinh sợ được người trưởng thành mấy chục tuổi như Thẩm Kiến Hoa.
Lục Tư Viễn có chút không phục, vừa định dỗi trở lại, đã bị Thẩm Miên lôi kéo cánh tay ngăn cản, nghĩ đến Thẩm Kiến Hoa dù sao cũng là ba ruột Thẩm Miên, Lục Tư Viễn cắn răng một cái, nghẹn lời đã đến bên miệng trở vê.
Thẩm Miên nhìn về phía Hạ Nam, nhẹ giọng nói, “anh Hạ, chúng en đi vào thi trước.”
“Đi đi!” Hạ Nam gật đầu, thái độ không giống như với Thẩm Kiến Hoa, hắn đối với Thẩm Miên, ngữ khí tuy rằng cũng là nhàn nhạt, nhưng vẫn lộ ra một tia quen thuộc, đây là điều mà đối với Lục Tư Viễn cũng không có.
“Không lấy tiền ra, ai cũng đừng nghĩ đi” Chu Lan Phương muốn đi lôi kéo Thẩm Miên, lại bị Thẩm Miên tránh thoát.
Thẩm Kiến Hoa thấy thế, cũng đi theo nói với Thẩm Miên: “Miên, con lấy tiền ra đây, ba giữ cho con, lời con vừa nói, ba coi như là do giận dỗi, về sự tình con phá nhà, ba cũng không so đo với con, chuyện nhốt con ở trong phòng, là Tư Vũ cùng mẹ con làm, ba trước đó cũng không biết, trở ve sẽ nói hai người họ.” Có Hạ Nam ở đây, không thể thực hiện bạo lực được, Thẩm Kiến Hoa quyết định trước tiên lui một bước, dỗ dành để lấy tiền đã, cũng tiện thể dỗ cả người trở về luôn, chuyện dư lại, chờ vê đến nhà lại nói.
Nghe hắn dỗ dành cô giống như dỗ đứa trẻ, Thẩm Miên chỉ cảm thấy đặc biệt buồn cười, làm nửa ngày, ba cô vẫn cảm thấy, việc này là cô không đúng, là cô sai.
Hắn cảm thấy hắn nói như vậy, chính là cho cô bậc thang, cô nên đi xuống.
Lấy tiền của cô, cũng là sự tình đương nhiên.
“Xin lỗi, tiền là do chính con kiếm, con có quyền chi phối, không cần bất luận kẻ nào giúp con giữ, về phần về nhà.....” Ngữ khí Thẩm Miên dừng một chút, đặc biệt nghiêm túc kiên quyết nhìn Thẩm Kiến Hoa, “Đó là nhà của mấy người, không phải nhà của tôi, tôi sẽ không trở lại đó.”
Nói xong, Thẩm Miên nhấc chân liền đi, Chu Lan Phương thấy thế, chạy nhanh đi kéo, lại bị Lục Tư Viễn ngăn cản.
“Thẳng khốn nạn, mày tránh ra cho tao.”
Chu Lan Phương nóng nảy, cào về phía mặt Lục Tư Viễn, Lục Tư Viễn một tay đẩy cô đến trong lòng ngực Thẩm Kiến Hoa.
“Ai ul Đánh người! Mọi người đều tới xem đi! Tôi không sống nổi......
Chu Lan Phương lại bắt đầu một khóc, hai nháo, ba thắt cổ.
Lục Tư Viễn sờ soạng chỗ khuôn mặt bị cô cào trúng, ra một chút máu, hắn trừng mắt nhìn Chu Lan Phương, chào Hạ Nam một tiếng, bước nhanh chạy vào cổng trường.
Thấy thế, Chu Lan Phương cũng không có tâm tình khóc lóc nữa, đuổi theo sau hắn đi vào, lại bị giáo viên ngăn cản.