Chương 42: Vay tiền ăn cơm
Chương 42: Vay tiền ăn cơmChương 42: Vay tiền ăn cơm
Có sự tình bị phạt đứng, Triệu Hân Lan cùng Chu Tư Vũ đều ngừng nghỉ rất nhiều, tiết toán học thứ hai, hai người ai cũng chưa phản ứng ai, Triệu Hân Lan thậm chí còn thừa dịp thời gian giữa hai tiết học, dùng phấn kẻ ở giữa bàn một đường vĩ tuyến 38.
Chu Tư Vũ tức giận, thầm nghĩ lần sau đừng hòng khiến cô xao nhãng việc học.
Bên ngoài thời tiết âm trầm, tiết học thứ hai còn chưa có kết thúc, bên ngoài liền bắt đầu hạ mưa băng. Thẩm Miên thâm nghĩ, Thẩm Kiến Hoa còn rất biết xem thời tiết, nhìn tình huống này, chờ đến thời gian tan học, bên ngoài sẽ trắng một mảnh, đạp xe sẽ thực trơn.
Tuyết chui vào trong cổ, cũng rất lạnh.
Bạn học khác cũng chú ý tình huống ngoài cửa sổ, người mang theo tiên cơm, đều ở trong tối cảm thấy may mắn, người không mang đều là vẻ mặt đưa đám.
Quả nhiên, không sai biệt lắm so với lường trước của Thẩm Miên, sau mưa băng, bên ngoài liền hạ đại tuyết, tới khi tan học, tuyết đã che đậy mặt đất.
Tiết cuối cùng là tiết toán học, Trần Kiệt trước khi tan học đặc biệt dặn dò.
“Nhà xa, các em trở về chú ý an toàn.” Tiếng chuông tan học vang lên, lần này, các bạn học không lại ào ra như tổ ong nữa, người có khoảng cách trở về nhà gần hay xa đều ở trong cửa phòng học vẻ mặt u sầu nhìn ra ngoài.
Thẩm Miên ngồi trên ghế không sốt ruột đi ra ngoài, Lục Tư Viễn bò trên bàn học, lại là tư thế ngủ.
“Ngươi không quay về sao?”
“Không trở về.” Lục Tư Viễn đầu cũng không nâng.
“Ta muốn đi ra ngoài ăn cơm, ngươi có đi không? Ngươi nếu không mang tiền, ta có thể cho ngươi mượn trước”
Hai phân tiền mua băng keo cá nhân đều không có, khẳng định là không mang theo tiền, không quay về sẽ bị đói bụng.
Hiện tại thời tiết lạnh, ngồi trong phòng học chân đều sinh đau, nếu không ăn cái gì, sẽ không dễ chịu.
Tuổi thân thể Thẩm Miên tuy rằng mười mấy, nhưng tuổi tâm lý đã không sai biệt lắm tầm 40, cô cũng không có tâm tư khác, chỉ coi Lục Tư Viễn như một đứa trẻ.
Lục Tư Viễn ngẩng đầu, biệt nữu hỏi một câu, “Ngươi mang theo bao nhiêu tiền?”
Không khó để nhận ra, tên này ngày thường khẳng định chưa từng mượn tiền của người khác. “Còn hai mao ba” Ngón tay sưng như màn thâu của Thẩm Miên giơ ra một số hai, lại một số ba, “đủ hai chén mì sợi.”
Lục Tư Viễn một chút cũng không khách khí, đứng dậy liền đi ra ngoài, sảng khoái đến Thẩm Miên cũng không kịp phản ứng lại.
Hắn thúc giục, “Đi nhanh chút đi, hôm nay người ăn mì khẳng định sẽ nhiều, chậm sẽ phải xếp hàng.”
Thẩm Miên: “......”
Đứa nhỏ này thật đúng là không coi chính mình là người ngoài!
Học sinh đã rời đi từng nhóm, người lưu lại đều không mang theo tiền, hoặc là đám người, cũng không ai quá chú ý Thẩm Miên cùng Lục Tư Viễn.
Tên kia chân dài vóc dáng cao, bỏ Thẩm Miên ở sau một mảng lớn, cho nên người khác càng không hoài nghỉ hai người là đi cùng nhau.
Bông tuyết phiêu tiến trong quần áo, có hơi chút lạnh lạnh, Thẩm Miên không khỏi rụt rụt cổ, đem chính mình bọc càng kín mít một ít.
Mấy quán mì bên ngoài trường học, giờ phút này đều đã ngồi đầy học sinh, tính hai người đều không thích chen chúc, không hẹn mà cùng đi đến một tiệm mì cách trường học một khoảng cách xa.
Bên trong ngoại trừ hai người lớn, chỉ có hai nam sinh không quen biết, Thẩm Miên cùng Lục Tư Viễn tìm một vị trí ngồi xuống, liền hướng về phía chủ quán đang ở trong phòng bếp bận việc hô một câu.
“Ông chủ, cho hai chén mì sợi nhỏ.”
Tiếng nói vừa dứt, Lục Tư Viễn liền bỏ thêm một câu, “Thêm hai cái bánh bao.”
“Các ngươi trước ngồi một lát, một hồi là xong” Âm thanh chủ tiệm từ trong phòng bếp truyền ra ngoài.
Thẩm Miên: “.... gọi nhiều như vậy, ăn hết không?
Chú ý tới thần sắc của cô, Lục Tư Viễn cho rằng cô đang lo lắng tiền, “Ngươi không phải có hai mao ba sao? Tính cả tiền băng keo cá nhân, ngày mai ta sẽ trả lại cho ngươi một mao bốn.”
Màn thầu một đồng một cái, bọn họ ăn nổi.