Chương 424: Anh Nam không yêu ta.
Chương 424: Anh Nam không yêu ta.Chương 424: Anh Nam không yêu ta.
Thẩm Miên thấy hai người ăn rất chăm chú, chính mình nếu còn không ăn, ngồi không có chút xấu hổ, vì thế cũng cầm đũa lên, ăn chậm ri rì.
Hạ Nam mở cửa phòng ra đã ngửi thấy một cỗ mùi thơm nồng đậm, hắn hơi hơi nhướng mày, đi vào phòng khách, liền thấy được ba người ngồi ở bàn ăn ngon lành, mày tức khắc nhíu lại.
Nghe được động tĩnh, ba người cũng nhìn qua hắn.
“Anh Nam, mau tới đây ăn mì đi, đã múc sẵn cho anh rồi, Miên nấu mì ăn rất ngon” Nhìn thấy Hạ Nam trở về, Lý Càng một chút cũng không kinh ngạc, giống ở nhà của chính mình, tiếp đón Hạ Nam ăn mì.
“Cô gái nhỏ nấu mì xác thật không tồi, so với tiệm cơm còn ngon hơn nhiều, anh Nam, mau ngồi xuống ăn đi, để lâu, mì dính vào nhau sẽ không còn ngon nữa” Nguyễn Dễ Dương cũng nói theo.
Vẻ mặt Thẩm Miên quan bách, mì nấu không tồi, nhưng anh Hạ là người không lo ăn, không lo mặc, cái gì cũng đã từng được ăn qua, hẳn sẽ không cảm thấy mì này ăn ngon đi?
Hạ Nam mặt vô biểu tình nhìn hai người một cái, đặt hai cái túi đang xách theo trong tay lên trên sô pha, tiếp đó đi vào phòng bếp rửa sạch tay, trong nồi rỗng tuếch, hiển nhiên mì mà Thẩm Miên nấu đều đã được bưng lên bàn.
Hắn xoay người đi ra ngoài, Nguyễn Dễ Dương vừa lúc ăn xong chén mì của mình, ngay cả một chút nước lèo cuối cùng đều uống sạch.
Nguyễn Dễ Dương ăn uống tốt, nếu đồ ăn hợp khẩu vị, một bữa ăn ba chén cơm lớn căn bản cũng không phải vấn đề, một chén mì xuống bụng, hắn căn bản chưa no, nhìn mì trong chén Hạ Nam, tức khắc có ý tưởng.
“Anh Nam, mì để lâu đã bị nở, đều sắp lạnh, anh đừng ăn, đợi chút nữa ta bảo tiệm cơm ở cửa tiểu khu xào hai món đưa lên đây cho anh, mì này ta giúp anh ăn nhé?”
Không chờ Hạ Nam nói chuyện, Lý Càng liền trừng hắn một cái, “anh Nam đi ra ngoài một buổi trưa, khẳng định đã đói bụng, đây là lần đầu tiên Miên nấu mì cho anh Nam ăn, là tâm ý của Miên, anh ấy nhiều ít cũng nên ăn một chút”
Nói xong, hắn lại vẻ mặt lấy lòng nhìn về phía Hạ Nam vừa mới cầm lấy chiếc đũa, “anh Nam, một chén mì anh ăn không hết nổi đi? Ăn không hết đừng lãng phí, ta giúp anh ăn!”
Nguyễn Dễ Dương trừng lớn mắt, đây là lời người nói ra sao?
Lý Càng cầm chén và đũa, thò vào trong chén Hạ Nam kẹp mì, kết quả bị Hạ Nam trực tiếp kẹp lấy đũa, đoạt đồ ăn thất bại, Lý Càng hậm hực ngồi trở lại chỗ. “Anh Nam, đạo đãi khách của anh như vậy là không được, sao có thể làm gương cho Miên được?”
Hạ Nam không phản ứng hắn, mà nói với Thẩm Miên: “Về sau không cần mở cửa cho bọn hắn”
Lý Càng: “......”
Anh Nam không yêu ta.
Nguyễn Dễ Dương: “......”
Hắn đây là bị vạ lây sao?
Thẩm Miên: “......”
Gô có nên đáp ứng hay không?
Thôi, cứ giả vờ không nghe được đi!
Tốc độ ăn mì của Hạ Nam rất nhanh, nhưng không hề thô lỗ, hai người gần như là đồng thời ăn xong,
Thẩm Miên đứng lên thu dọn chén đũa, Hạ Nam lại nói: “Để hai người cho bọn họ thu thập đi.”
“Không có việc gì, em ở nhà cũng thường xuyên rửa chén.” Hai người này ở nhà đều là đại thiếu gia, phỏng chừng cũng chưa từng đi vào phòng bếp, để hai người rửa chén, cô sợ bọn họ phá tan cả phòng bếp mất.
Hạ Nam không nói thêm øì, mà chỉ khinh phiêu phiêu nhìn thoáng qua Lý Càng.
“Em nấu cơm vất vả, việc này để bọn anh làm cho” Để một cô gái nhỏ mười mấy tuổi hầu hạ ăn uống, còn hỗ trợ rửa chén, Lý Càng xác thật có chút không làm ra nổi việc này, hắn từ trong tay Thẩm Miên tiếp nhận chén đũa, tiến vào phòng bếp trước, còn không quên kéo Nguyễn Dễ Dương xuống nước cùng.
Hai người cùng tới ăn ké, dựa vào cái gì lại chỉ có một mình hắn rửa chén?