Chương 428: Đứa nhỏ này ngu đi?
Chương 428: Đứa nhỏ này ngu đi?Chương 428: Đứa nhỏ này ngu đi?
“Ai là người anh em của ngươi?” Lục Tư Viễn ngạo kiều trợn trắng mắt, nhìn thấy không ít học sinh đã ra tới, hắn nói: “Ta đi về trước, nếu ba mẹ ngươi không nhìn thấy ta đi ra ngoài, khẳng định sẽ không đi, chính ngươi ở trong thành phố nhớ phải chú ý an toàn.”
“Yên tâm đi! Có anh Hạ ở đó, ta sẽ không có việc gì”
Nghe cô tín nhiệm anh Hạ như vậy, trong lòng Lục Tư Viễn lại không thoải mái, nói một cách chua lòm, “anh Hạ có lòng tốt giúp ngươi, đó là bởi vì trước kia anh ấy là quân nhân, ngươi đừng có mà suy nghĩ quá nhiều”
Thẩm Miên trợn trắng mắt, “Rốt cuộc là ai suy nghĩ quá nhiều hả?”
Cô hiện tại mới mười sáu tuổi, nơi nào sẽ có ý tưởng lung tung rối loạn?
“Không có là tốt, ta đi đây, ngươi chạy nhanh tìm một chỗ trốn đi, đừng để Chu Tư Vũ nhìn thấy, con oắt chết dầm kia giống như là chuột tinh vậy.” Thấy Thẩm Miên giống như thật sự không mơ mộng quá nhiều, tâm tình Lục Tư Viễn mạc danh liền tốt lên.
Thẩm Miên: “......”
Đứa nhỏ này bị làm sao vậy?
Cô như vậy mà hắn còn vui vẻ sao? “Đã biết, ngươi chạy nhanh đi thôi!”
Thẩm Miên xua xua tay, xoay người đi đến dãy phòng học gần sát cửa sau của trường, ở đây sẽ không có người phát hiện ra cô, cửa sau là cửa sắt, cũng không nhìn thấy bên trong.
Vì phòng ngừa Thẩm Miên lại chạy không thấy người, Chu Tư Vũ nộp bài thi sớm, một chút cũng không dám trì hoãn, trực tiếp đi đến cửa phòng thi của Thẩm Miên, liếc mắt nhìn vào bên trong, tức khắc giận đến cắn răng.
Con oắt chết dầm kia, cũng quá là tỉnh ranh, lại chạy không thấy đâu.
Nghĩ vậy, cô chạy đến cửa sau trường học, cửa sau giống như bình thường, bị một cái khóa sắt khóa chặt, nhìn dáng vẻ hẳn là không có ai đi ra ngoài, cô ngắm bốn phía một vòng, đừng nói người, ngay cả rắm cũng không có một cái.
“Con oắt chết đầm kia, chạy thật nhanh, đợi khi tìm được mày, phải để cô đánh chết mày mới được”
Chu Tư Vũ tức đến dậm chân, mắng một câu, xoay người chạy đi, không chút nào chú ý tới, Thẩm Miên đứng sau một cây cột, chỉ cách cô có hai mét.
Trước khi ra khỏi trường học, cô còn tranh thủ đi đến văn phòng nhìn một chuyến, kết quả làm cô hoàn toàn thất vọng, vẫn không có ai.
“Cũng không tin một người sống to lù lù như vậy, lại có thể bay được.” Cô đã làm xong bài thi, Thẩm Miên khẳng định cũng đã làm xong sớm, có khi dượng đã ngăn Thẩm Miên lại.
Nghĩ như vậy, Chu Tư Vũ vội vàng chạy ra trường học, còn chưa tới trước mặt Thẩm Kiến Hoa, liền thấy hắn đang ngăn đón Lục Tư Viễn nói cái gì đó, cô vội vàng chạy chậm qua.
“Dượng, đã tìm được chị chưa?”
“Không có.” Vừa nghe Chu Tư Vũ hỏi như vậy, Thẩm Kiến Hoa liền hiểu, con gái nhất định không Ở trong trường học, sắc mặt của hắn nháy mắt càng khó coi, tổng cảm thấy hơn một ngàn đồng tiền này, chỉ sợ là không tìm lại được.
Chu Tư Vũ vừa nghe thấy chưa bắt được Thẩm Miên, cũng một trận bực bội, ỷ vào việc có Thẩm Kiến Hoa ở đây, lập tức liền chất vấn Lục Tư Viễn, “Bạn đã giấu chị của tớ đi đâu rồi?”
“Ngươi có bệnh phải không?” Lục Tư Viễn không chút khách khí mắng cô một câu, “Ta sao biết bạn ấy ở đâu?”
“Bạn ngày thường quan hệ tốt với chị của tớ, mọi người đều nói hai người đang yêu nhau, có khi chị ấy bị bạn giấu ở trong nhà” Âm thanh của Chu Tư Vũ không nhỏ, học sinh đi ngang qua đều thả chậm bước chân nhìn qua.
“Ngươi lại nói hươu nói vượn thử xem?” Lục Tư Viễn giơ giơ nắm tay, “Đừng tưởng rằng ngươi là nữ, ta liền không đánh ngươi.” “Mày đánh một chút tao nhìn xem” Thẩm Kiến Hoa hướng về phía Lục Tư Viễn rống lên, “Nhãi ranh, còn chưa đến lượt mày”
Thẩm Kiến Hoa sợ phiền phức, nhưng Lục Tư Viễn chỉ là một nam sinh nhỏ, hắn căn bản không SỢ.
Đặc biệt là ở trước mặt cháu gái, hắn càng muốn duy trì hình tượng.