Chương 507: Miên, thật xảo!
Chương 507: Miên, thật xảo!Chương 507: Miên, thật xảo!
Nếu là đặt ở thế kỷ 21, mọi người sẽ tương đối thích đĩa đồ ăn mà Thẩm Miên làm, bởi vì mọi người không lo ăn, không lo mặc, đều không thích ăn quá dầu mỡ.
Nhưng Ởở niên đại này, mọi người lại tương đối thích đồ ăn do Giả chủ quán làm, bởi vì mọi người ngày thường không nỡ ăn nhiều thịt, trong bụng thiếu nước luộc.
Giả chủ quán đối với đĩa đồ ăn do chính mình nấu cũng thực vừa lòng, chạy nhanh bảo vợ bưng thịt cá đi ra ngoài, mấy người đang uống rượu, nhìn thấy đồ ăn đi lên, liền gắp ăn, lúc sau ai cũng khen ngon.
Một đĩa thịt cá, không qua một lát đã bị ăn hết sạch.
Đại Tráng đã ăn ở đây vài lần, vẫn là lần đầu tiên ăn món thịt cá này, không khỏi gọi vợ chủ quán lại.
“Vợ chủ quán, món này tên là gì? Trước đó sao không thấy quán các cô làm? Trong thực đơn cũng không có.”
Nghe được người khác khen, vợ chủ quán rất là cao hứng, “Đây là món mới của cửa hàng chúng tôi, hôm nay vừa mới lên, anh đến thật trùng hợp.” Đĩa thịt cá kia, cũng coi như là không tặng không đi ra ngoài. “Không tôi không tôi” Uông Đông Thành cũng cảm thấy ăn ngon, hơn nữa uống đã phiêu, lại thấy mọi người khen, vung tay lên, “vợ chủ quán, bảo chủ quán lại làm thêm một đĩa nữa bưng lên đi”
Người ở hai bàn khác thấy thế, không khỏi cũng cảm thấy thèm.
“Vợ chủ quán, cũng cho chúng tôi một đĩa đi.”
“Bác gái, bên này cũng muốn”
“Ai! Được, mọi người đợi chút! Một lát sẽ bưng lên”
Chỉ trong chốc lát, đã bán được bốn đĩa đồ ăn mặn, vợ chủ quán vô cùng vui vẻ.
Cửa tiệm cơm đều biết, nếu trong tiệm có một đạo đồ ăn nổi danh, sẽ có rất nhiều người tới ăn, bọn họ tới, khẳng định không chỉ gọi một món, các món khác cũng sẽ được bán theo.
“Anh mau làm thêm ba đĩa, bên ngoài đang chờ ăn”
Giả chủ quán vừa rồi đã nghe được, lúc này đang làm, hắn vui đến miệng đều không khép được, vẫn luôn gật đầu nói lập tức liền xong.
“Bác Giả, hai bác làm nhé, cháu đi về trước, chờ bác mua xong mấy loại nguyên liệu mà cháu nói, cháu lại dạy bác các món khác”
“Được được được” Giả chủ quán gật đầu, “Phòng bếp nóng, cháu mau trở về ngồi quạt máy cho mát mẻ, nhớ cầm thịt cá về.” Thẩm Miên gật gật đầu, cùng vợ Giả chủ quán đi ra ngoài.
Đại Tráng đang nói chuyện, nhìn thấy Thẩm Miên ra tới, ánh mắt sáng lên, chạy nhanh kéo kéo Uông Đông Thành ở bên cạnh, ý bảo hắn xem Thẩm Miên.
Trong phòng bếp độ ấm cao, Thẩm Miên nóng, đầu ra đầy mồ hôi, tóc mái đều dán ở trên mặt, khuôn mặt nhỏ cũng nóng đến đỏ bừng, thoạt nhìn vừa xinh đẹp lại nhiều thêm một tia vũ mị ngày thường không có.
Uông Đông Thành vốn dĩ là một bộ dáng khinh thường, hướng tới Thẩm Miên liếc mắt một cái, đang định thu hồi tâm mắt, thuận tiện trào phúng hắn hai câu, đôi mắt lại đột nhiên dừng ở trên người Thẩm Miên.
Làm nửa ngày, cô gái mà những người này nói xinh đẹp, chính là Thẩm Miên, cũng là người mà hắn đã nói.
Thẩm Miên giờ phút này cũng thấy được Uông Đông Thành, hai người bốn mắt chạm nhau, cô không khỏi sửng sốt, bước chân cũng dừng một chút, vừa rồi tiến vào, còn chưa có nhìn thấy hắn, hiển nhiên là mới đến không bao lâu.
Lê Thành chỉ lớn như vậy, gặp được cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, cô dời ánh mắt đi, tính toán làm bộ không nhận ra hắn, lại nghe hắn đột nhiên mở miệng. “Mien thật trùng hợp!”
Đại Tráng vốn định nhắc nhở Uông Đông Thành, đừng nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, để tránh anh của người ta tìm đến gây phiền toái, kết quả liền nghe được hắn chào cô gái nhỏ, không khỏi kinh ngạc hỏi, “Hai người có biết nhau sao?”