Chuong 520: Mien, nguoithat lac
Chuong 520: Mien, nguoithat lacChuong 520: Mien, nguoithat lac
quan
“Không phải” Thẩm Miên lắc đầu, sự tình trọng sinh, khẳng định không thể bị người khác biết, cô chỉ có thể tùy tiện tìm một cái cớ, “Trong lúc vô ý tớ nghe được ba mẹ tớ nói chuyện.”
Nói về việc này, cô cười khổ một chút, “Kỳ thật, tớ là đứa trẻ của ba tớ với nữ nhân bên ngoài, nói khó nghe một chút, chính là con hoang, cho nên mẹ tớ mới hận tớ như vậy, luôn mắng tớ là đứa con hoang”
“A?” Tiểu Thúy kinh ngạc há to miệng, “Cậu là con riêng? Sao có thể chứ? Mẹ tớ nói, cậu là ba cậu nhặt được từ bên ngoài.”
Tiểu Thúy cảm thấy, nơi này khẳng định là có hiểu lầm.
Nếu Miên thật là con gái riêng của Thẩm Kiến Hoa, Thẩm Kiến Hoa hẳn sẽ đối xử với Miên thực tốt mới đúng, rốt cuộc, dù có là con riêng, thì cũng là con gái ruột của chính mình, tổng so với Chu Tư Vũ thân hơn.
Nhưng tình huống hiện tại là, Thẩm Kiến Hoa đối với Chu Tư Vũ tốt hơn so với Miên.
Thẩm Miên cười tự giễu, “Ba tớ đối với bên ngoài, đương nhiên sẽ không thừa nhận tớ là con riêng của ba, nếu việc này bị người ta biết được, mẹ tớ chẳng phải cũng biết được sao? Đến lúc đó nháo lên, cậu tớ ở bên kia cũng không muốn, mẹ tớ cũng sẽ không đồng ý nuôi tớ, người trong thôn đều sẽ ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, ba là người sĩ diện, nói tớ là nhặt được, dễ nghe hơn một chút.”
Kiếp trước, ở trước khi cô chết, Chu Lan Phương đã nói thực rõ ràng, cô là con riêng của Thẩm Kiến Hoa, cho nên mới đối xử với cô như vậy.
Nhớ năm đó khi cô còn nhỏ, Chu Lan Phương cũng xác thật là đột nhiên thay đổi tính tình, khẳng định là đã phát hiện cái gì đó, cho nên mới bắt đầu đối xử không tốt với cô.
Tiểu Thúy: “.....”
Cô còn tưởng rằng Miên thật là được nhặt về, không nghĩ tới, nơi này còn có một chuyện như vậy.
“Miên, cậu có nghĩ đi tìm mẹ ruột hay không?”
Kiểu mẹ ruột gì, nhiều năm như vậy cũng không đi xem con gái mình một cái?
“Không có” Thẩm Miên trả lời đặc biệt dứt khoát, “Ba ruột của tớ còn đối xử với tớ như vậy, mẹ ruột chỉ có hư danh, lại có thể tốt hơn chỗ nào chứ? Trong lòng mẹ nếu thực sự có tớ, cũng sẽ không nhiều năm như vậy, đều không tới xem tớ một cái”
Kiếp trước, cô sống mấy chục tuổi, mẹ ruột cũng chưa tới tìm cô, sự thật chứng minh, trong lòng căn bản không có cô, cô cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Tiểu Thúy đau lòng nhìn Thẩm Miên, cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, Miên thật là quá đáng thương.
Nhìn thấy ánh mắt đau lòng của cô, Thẩm Miên cười khúc khích, “sao cậu so với tớ còn thương cảm hơn vậy? Kỳ thật, tớ đã sớm quen, căn bản không thương tâm, tớ hiện tại có tiền tiêu, có thể đi học, còn nhận thức nhiều người tốt với tớ như vậy, đã may mắn hơn so với rất nhiều người, tớ thấy thực đủ.”
Kiếp trước đáng thương, đó là do chính cô không biết tự cố gắng, một đời này, nói cô ích kỷ cũng được, nói cô hư cũng được, cô đêu sẽ đem chính mình đặt ở vị trí thứ nhất.
Mới sẽ không giống như kiếp trước, vì Thẩm Kiến Hoa cùng Chu Tư Vũ, khổ cả một đời.
“Miên, cậu thật lạc quan” Tiểu Thúy rất bội phục Thẩm Miên, đổi lại là người khác, căn bản không có dũng khí đi ra khỏi Thẩm gia, một cô gái nhỏ, ở bên ngoài lưu lạc không dễ dàng.
Hiện giờ lại bị người trong thôn truyền thành như vậy, cô muốn giúp Thẩm Miên giải thích, nhưng căn bản bất lực.
Thẩm Miên cười cười, không lạc quan còn có thể làm sao bây giờ?
Cô không thích không khí nặng nề, vì thế dời đề tài đi , “Lục Tư Viễn lần đầu tiên ở kí túc xá, cũng không biết có quen hay không, ngày đầu tiên đã cãi nhau với người trong ký túc xá.” “A? Không thể nào?”
Tiểu Thúy chưa ở kí túc xá bao giờ, cũng không biết là dạng gì, nghe Thẩm Miên nói như vậy, cô lại bắt đầu lo lắng cho Lục Tư Viễn.