Chuong 53: Ke tai pham
Chuong 53: Ke tai phamChuong 53: Ke tai pham
Tuy rằng linh hồn là một lão yêu tinh, nhưng bị một người đàn ông soái khí như vậy nhìn chằm chằm, Thẩm Miên vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Tựa hồ nhìn ra sự quẫn bách của Thẩm Miên, ánh mắt Hạ Nam bất thiện liếc tới Lý Càng, Lý Càng lập tức thức thời đi ' làm việc “.
Hắn bắt lấy nam nhân đang tính toán trộm trốn đi, nhìn thấy đối phương muốn phản kháng, trực tiếp bẻ tay nam nhân về phía sau, “Nếu không nghĩ chịu tội, vậy thành thật một chút, chúng ta trước kia chính là người tham gia quân ngũ, đụng tới chúng ta coi như là mày xui xẻo.”
Chọc ai không chọc, lại dám chọc em gái của Hạ Nam, không phải chán sống, tìm chết sao?
Vừa nghe thấy đối phương là người tham gia quân ngũ, vẻ mặt nam nhân tức khắc xám như tro tàn, nhất định là cảnh sát cố ý bày ra bẫy rập, là hắn quá chủ quan, gần đây hoạt động quá nổi bật, hắn đúng ra nên thu liễm một ít.
Nhìn thấy người bị Lý Càng áp đi, Thẩm Miên không nhịn được nhắc nhở một câu, “Anh Hạ, người này khẳng định là kẻ tái phạm.”
Từ sự tình vừa rồi hắn làm với cô, người này tuyệt đối là kẻ tái phạm, nhất định đã dùng loại phương pháp này bắt cóc không ít bé gái, vê phần lừa đi làm øì, liên không thể hiểu hết được.
Ức hiếp bé gái, bắt cóc bán vào trong núi lớn, chuyện như vậy, ở niên đại này là nhiều nhất.
Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Cũng may Hạ Nam xuất hiện.
Hạ Nam gật đầu một cái, sắc mặt vẫn lãnh trầm như cũ, “Sao lại một mình đến đây? Ba mẹ em đâu?”
Vừa rồi nếu không phải hắn xuất hiện kịp thời, hậu quả không dám tưởng tượng.
Nghĩ vậy, sắc mặt của hắn lại lạnh vài phần, ban ngày ban mặt dám trắng trợn kéo người, trị an của Lê Thành, cần phải được tăng lên một chút.
Trên người hắn xuất hiện một loại uy áp lệnh người sợ hãi, sắc mặt lại lạnh lùng, khiến Thẩm Miên nói chuyện không quá nhanh nhẹn, “Em, ba em di làm ở lò gạch......”
Vừa dứt lời, một đạo âm thanh nổi giận đùng đùng, từ phía sau vang lên, “Cô chạy loạn đi đâu vậy?”
Thẩm Miên quay đầu, liền thấy vẻ mặt tức giận của Lục Tư Viễn đi đến trước mặt, ẩn ẩn có thể thấy được, đáy mắt hắn lộ ra lo lắng.
Trời rét căm căm, trên đầu hắn lại che kín một tầng mồ hôi mỏng, hẳn là đã tìm cô một hồi lâu.
Hạ Nam liếc mắt đánh giá Lục Tư Viễn một cái, mày hơi hơi nhíu, hỏi cô, “Em nhận thức người này sao?”
“Đây là bạn học của em, Lục Tư Viễn, em đi đến đây cùng hắn tới” Thẩm Miên sợ Hạ Nam coi Lục Tư Viễn trở thành người xấu, vội vàng giới thiệu.
Lục Tư Viễn sau đó mới chú ý tới Hạ Nam, đáy mắt hiện ra một tia cảnh giác, duỗi tay kéo Thẩm Miên đến phía sau mình, hỏi cô, “Anh ta là ai?”
Nam nhân này vừa nhìn đã biết là không đơn giản, khẳng định rất có địa vị, Thẩm gia khẳng định không có thân thích như vậy, bằng không cái đuôi của Chu Tư Vũ đã sớm giơ cao đến tận trời.
Thẩm Miên: “......”
Cô cùng Hạ Nam không thân chẳng quen, mà Hạ Nam cùng thôn trưởng cũng không phải quan hệ trực hệ øì, giới thiệu lên có chút phiền phức, cô trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên giới thiệu Hạ Nam như thế nào.
Sau một lúc lâu nghẹn ra một câu, “Cậu yên tâm đi! Anh ấy là người tốt” Lời nói vừa ra, cô quẫn bách thiếu chút nữa cắn rớt đầu lưỡi của chính mình.
Đôi mắt Lục Tư Viễn trừng lớn, đây là cái phương thức giới thiệu gì? Bị người lừa bán cũng không biết, đồng thời, tâm cảnh giác đối với Hạ Nam càng mạnh hơn.
Hạ Nam rõ ràng đối với lời giới thiệu cũng không quá vừa lòng, mày lại lần nữa nhíu chặt. Thẩm Miên chỉ có thể lại lần nữa bổ sung, “Cậu cũng gọi anh ấy là anh Hạ giống tôi đi”
Hạ Nam so với hai người lớn hơn mấy tuổi, Lục Tư Viễn gọi là anh cũng không có sai.
Nhưng Lục Tư Viễn rõ ràng không nghe lời, hắn cũng không phản ứng Hạ Nam, nghĩ đến Thẩm Miên trộm chạy xa như vậy, còn kiếm đâu ra một 'anh Hạ' liền càng tức giận.
“Cậu đã đáp ứng tôi ra sao hả? Ai cho cậu một mình chạy đi xa như vậy?”