Chương 538: Anh hùng cứu mỹ nhân 2
Chương 538: Anh hùng cứu mỹ nhân 2Chương 538: Anh hùng cứu mỹ nhân 2
“Nói ai là oắt con hả?” Lục Tư Viễn nổi giận, hắn ghét nhất là người khác nói hắn như vậy.
“Sao thế?” Thẩm Miên chạy tới, thấy bọn họ không đánh nhau, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi chạy vào làm gì?” Lục Tư Viễn trừng mắt nhìn Thẩm Miên một cái, theo bản năng bảo hộ cô ở phía sau.
Hai tên côn đồ nhìn thấy lại nhiêu thêm một cô gái nhỏ, tức khắc càng thêm vui, một đám nhãi con, còn dám ở trước mặt bọn họ gọi nhịp, đây là không muốn sống thoải mái sao?
Thẩm Miên không trả lời Lục Tư Viễn, mà nhìn chằm chằm nam sinh đứng ở bên cạnh nữ sinh trong chốc lát, thử thăm dò gọi một tiếng, “Tôn Hà?”
Lời vừa thốt ra, hai tên côn đồ đều sửng sốt, Tôn Hà có chút luống cuống, “sao cô biết tên của tôi?”
Sắc trời quá tối, hắn không thấy rõ bộ dáng của cô.
“Hóa ra là cậu?”
Thấy Tôn Hà thừa nhận thân phận của chính mình, Lục Tư Viễn kinh ngạc trừng lớn mắt, tên này sau khi bị trường học khai trừ, thế nhưng chạy đến trong thành phố làm côn đồ? Giọng nói của Tôn Hà đã thay đổi, cho nên vừa rồi hắn không nghe ra âm thanh của hắn ta.
Nói thật, lúc trước nếu không phải Tôn Hà cố ý vu hãm bọn họ, hắn cũng không hy vọng Tôn Hà bị khai trừ, rốt cuộc hắn cũng biết, tầm quan trọng của việc đi học.
Nhưng lại nói trở về, nếu Tôn Hà không bị khai trừ, dựa theo thành tích của Tôn Hà, cũng không thi đậu cao trung, loại học tra nghịch tập như Thẩm Miên rốt cuộc cũng thuộc về số ít.
“Là chúng mày?” Tôn Hà lần này rốt cuộc cũng nhận ra Lục Tư Viễn cùng Thẩm Miên, đáy mắt tức khắc toát ra tia lửa, thật là oan gia ngõ hẹp! Nếu không phải do hai người này, hắn cũng không đến mức bị ba mẹ đánh cho một trận nhớ đời, cuối cùng biến thành một thiếu niên bất lương.
“Mấy người biết nhau sao?”
Nữ sinh bị Tôn Hà ngăn lại luống cuống, còn tưởng rằng gặp được cứu tinh, không nghĩ tới là đồng lõa của hai người xấu này, cô bị dọa cho sắc môi trắng bệch, há mồm lại kêu cứu mạng.
“Câm miệng”
Tôn Hà tát một cái, trong lòng mang theo hỏa khí, hắn xuống tay một chút cũng không thu liễm, trực tiếp đánh cho mặt cô sưng lên.
Nữ sinh sợ hãi khóc thút thít, lại không dám hô tiếp.
Tôn Hà vén tay áo, cắn răng hàm sau, nói với nam nhân bên cạnh, “Anh Ngưu, chính là hai người này lúc trước làm hại em bị đuổi học, anh nói hiện tại nên làm sao?”
“Còn có thể làm sao? Thù mới hận cũ cùng nhau tính” Anh Ngưu lớn hơn Tôn Hà mười tuổi, cảm thấy hiện tại chính là thời điểm người anh cả như hắn lập uy, đối phó với trẻ con, hắn một chút cũng không sợ.
“Miên, cậu đi ra đầu hẻm chờ tớ đi” Biết việc này không hề đơn giản, Lục Tư Viễn cũng không sợ hãi.
Một khắc khi nhận ra Tôn Hà, Thẩm Miên liền không sợ hãi như vậy nữa, nhìn thấy Tôn Hà cùng người tên anh Ngưu tính toán động thủ, cô trực tiếp uy hiếp: “Tôi đã gọi người đi báo nguy, cảnh sát rất nhanh liền sẽ lại đây, tôi khuyên các người chạy nhanh đi, nếu bị bắt, một, hai ngày chắc chắn sẽ không ra được.”
Côn đồ sợ nhất là gì?
Đương nhiên là cảnh sát.
Vừa nghe Thẩm Miên nói đã báo nguy, Tôn Hà cùng anh Ngưu đều có chút luống cuống, đặc biệt là Tôn Hà, hắn mới đi theo anh Ngưu được hai tháng, vừa nghe nói cảnh sát sắp tới, hắn liền sợ muốn chết.
“Anh Ngưu, cô ta đã báo nguy, làm sao bây giờ?”
“Hoảng cái gì?” Anh Ngưu rốt cuộc là người từng trải, tuy rằng cũng có chút hoảng, nhưng mặt ngoài, lại biểu hiện thực bình tĩnh.
Hắn hung tợn liếc mắt nhìn Thẩm Miên một cái, “Con bé chết tiệt kia, anh đây đã nhớ kỹ mày, lần này buông tha cho mày trước, về sau mày chờ đấy, anh đây cũng không phải là người dễ chọc, về sau sẽ có lúc mày hối hận.”
Nói xong, hắn nhấc chân rời đi.
“Chúng mày hù dọa ai vậy?” Lục Tư Viễn bực mình, bọn họ cũng dám ở trước mặt hắn hù dọa Thẩm Miên.
Hắn muốn đi ngăn bọn họ, lại bị Thẩm Miên ngăn lại.