Chương 57: Từ Hải dương
Chương 57: Từ Hải dươngChương 57: Từ Hải dương
Hạ Nam lại thuận tay từ trong xe lấy ra một hộp sữa mạch nha đưa cho cô, “Cầm uống đi” Hiện tại bồi bổ, chiều cao còn có thể cứu được.
Thẩm Miên cảm thấy đồ trong tay có chút nóng, “Anh Hạ...... em.....” Anh đã giúp cô quá nhiều, cô không thể lại vô duyên vô cớ nhận đồ của người ta.
“Cho em, em liên nhận đi.”
Không cho Thẩm Miên cơ hội cự tuyệt, hắn cầm đồ tết trực tiếp đi tới nhà trưởng thôn.
Nhìn sữa mạch trong tay, vành mắt Thẩm Miên đỏ hồng, kiếp trước kiếp này, lần đầu tiên có người không cầu hồi báo đối tốt với cô như vậy.
Tính nết của hai cô cháu Chu Lan Phương, Thẩm Miên biết, Thẩm Kiến Hoa ở nhà còn tốt, nhiều ít có thể áp chế một chút, hiện tại Thẩm Kiến Hoa không ở nhà, trong nhà chính là thiên hạ của các cô.
Đây cũng là nguyên nhân mấy ngày nay cô tương đối nghe lời, cũng may mắn hai người đều thích xem TV, vừa đến buổi tối cơm nước xong liền đi Xuyến Môn xem TV chờ đến khi trở về cô đã đi ngủ, thế cho nên cô có thể an an tĩnh tĩnh làm bài tập, đọc sách.
Sữa mạch này, nhất định không thể bị Chu Lan Phương phát hiện, bằng không nơi nào còn có phần của cô?
Cũng may áo Quân Đại Y to rộng, đặt ở bên trong, không nhìn kỹ cũng không nhìn ra được.
Cửa lớn của nhà bị cài then nhưng không có khóa, hai cô cháu Chu Lan Phương quả nhiên lại đi xem TV dựa theo thói quen của các cô, không tới thời gian cơm chiều sẽ không trở vê.
Thẩm Miên mở cửa, đang định vào nhà, phía sau đột nhiên có người chào hỏi cô, “Miên, cháu đi đâu về vậy?”
Thẩm Miên quay đầu, liền nhìn thấy thím Lưu hàng xóm đứng ở cửa cười xem cô, bên người còn có một nữ nhân béo bằng tuổi, cùng một nam nhân độ tầm mười tám, mười chín tuổi, diện mạo tương tự.
Một màn này có chút quen thuộc, nhưng thời gian đã quá quá dài, trong lúc nhất thời cô không nhớ nổi nam nhân này là ai.
“Cháu đi ra ngoài chơi” Thẩm Miên nhẹ giọng trả lời một câu.
Nam nhân kia vốn dĩ cũng không có nhìn cô, nhưng sau khi nghe được âm thanh thanh thúy của cô, không khỏi nhìn lại đây, đôi mắt tức khắc sáng ngời, tầm mắt dừng ở trên người cô một hồi lâu cũng chưa dời đi.
Nữ nhân béo “ khụ ' một tiếng, lôi tâm mắt nam nhân trở lại, trừng hắn một cái, sau đó cười nói cùng thím Lưu, “chị Lưu, trong nhà còn có việc, chúng ta trở về trước, trễ chút em lại qua đây tìm chị nói chuyện.” Thím Lưu ngoài miệng nói được, còn nhiệt tình đưa hai người đến cửa thôn.
Thẩm Miên đặt sữa mạch nha vào cặp sách trong phòng, ra tới đúng lúc nhìn thấy thím Lưu trở về, cô không nhịn được hỏi một câu, “Thím, đó là thân thích nhà thím sao?”
“Không phải” Thím Lưu cười giải thích, “bà mối thôn Lý, giới thiệu đối tượng cho Nhị Ni”
“Giới thiệu đối tượng cho chị Nhị Ni?” Thẩm Miên bỗng nhiên nhớ tới cái gì, “Thím, anh ta có phải tên Từ Hải Dương hay không?”
“Sao cháu biết?” thím Lưu vẻ mặt kỳ quái, Từ Hải Dương là người thôn Thượng Hà, cách nơi này mười mấy dặm.
Không xong, vừa rồi kích động, thuận miệng hỏi ra ngoài.
Cô chạy nhanh soạn một cái cớ, “Anh ta là thân thích của một người bạn học của cháu”
Thím Lưu vừa nghe, tức khắc vui vẻ, cô đang lo không có địa phương hỏi thăm chuyện nhà họ Từ.
“Thím thấy thằng bé kia không tồi, cao to, nói cũng ra dáng ra hình, cũng không biết cha mẹ hắn làm người thế nào, Miên, cháu giúp thím hỏi thăm một chút nhé.”
Nghĩ nghĩ, cô lại nhắc nhở, “Cháu đừng nói là xem mặt, bằng không người khác khẳng định sẽ không nói lời thật lòng đâu, hỏi xong, thím cho cháu tiên mua kẹo ăn.” Niên đại này, đại đa số con cái kết hôn đều là dựa vào bà mối giới thiệu, hai nhà sau khi xem mắt, nhà gái thông thường đều sẽ ngầm hỏi thăm tình huống trong nhà đối phương một chút.
Để tránh con gái gả qua bị khinh bỉ.