Chuong 587: Khoe ra
Chuong 587: Khoe raChuong 587: Khoe ra
“Chúng ta vẫn nên trở về đi! Ở trong thành phố một đêm, tốn không ít tiền” Còn không biết phải canh mấy ngày, hắn không đi làm cũng không có tiền, còn phải tốn tiền thuê chỗ trọ, Thẩm Kiến Hoa nơi nào bỏ được?
Cả nhà đều dựa vào hắn nuôi sống.
“Đúng vậy, trong thành phố cái gì cũng phải tiêu tiền, bánh bao cũng so với trong nhà đắt hơn, buổi tối trở về, ta sẽ chiên hai cái bánh ngày mai mang đến ăn” Giữa trưa cô đói bụng, đi mua bánh bao, phát hiện bánh bao nơi này đắt gấp đôi so với trong nhà, mua một cái bánh bao, cô và chồng chia nhau ăn, lúc này bụng kêu ục ục, đã sớm đói đến trước ngực dán vào phía sau lưng.
“Cô, cô và dượng cũng đừng tự làm khổ chính mình, cần ăn thì vẫn phải ăn” Biểu hiện của Chu Tư Vũ thực đau lòng hai người, “Chị cũng thật là, một mình cầm đi nhiều tiền như vậy, một chút cũng không nghĩ cho người trong nhà.”
“Nếu nó có lương tâm, cũng sẽ không cất giấu nhiều tiền như vậy không lấy ra” Nói lên chuyện này, Chu Lan Phương liền tức giận, nhiều tiền như vậy giấu ở trong nhà, cô thế nhưng một chút cũng không biết.
Lúc trước sao không nghĩ tới đào đất phía dưới giường nhìn xem đâu? “Tư Vũ, cháu mau vào trường học đi! Chúng ta đi về trước” Thẩm Kiến Hoa cũng đói bụng, hiện tại chỉ nghĩ trở về ăn một chút, đi ngủ sớm, ngày mai dậy sớm lại đây.
“Đúng vậy, Tư Vũ, cháu mau tiến vào trong trường học đi! Không có việc gì đừng ra ngoài! Trong thành phố nhiều người xấu” Chu Lan Phương trong lúc nói chuyện, thừa dịp Thẩm Kiến Hoa không chú ý, nhét tiền vào trong tay Chu Tư Vũ,
Hướng về phía cô đưa một ánh mắt, ý bảo cô không cần hé răng.
Hai mươi đồng tiền này chính là cô trộm cho, chồng tuy rằng thương Tư Vũ, nhưng biết Tư Vũ một tháng phải tốn nhiều tiền như vậy, khẳng định sẽ đau lòng.
Lại qua mấy năm, Tư Vũ thành tài, cũng không để cô mệt.
“Dượng, cô, hai người trên đường chú ý an toàn” Cầm được tiền, tâm tình Chu Tư Vũ tốt lên.
Mặc kệ có tìm được Thẩm Miên hay không, hai mươi đồng tiền này đã chắc chắn là của cô, cô cầm tiền nhảy nhót trở về ký túc xá, tươi cười trên mặt liền không dừng lại.
“Tư Vũ, cậu đi WC, sao lại đi lâu như vậy?” Triệu Hân Lan kỳ quái hỏi.
“Tớ vừa rồi đi WC, vừa lúc người trong nhà lại đây thăm tớ, thuận tiện đưa cho tớ một chút sinh hoạt phí” Chu Tư Vũ đắc ý nói.
Triệu Hân Lan bĩu môi, “Đưa bao nhiêu? Cao hứng thành như vậy”
“Không nhiều lắm” Chu Tư Vũ móc túi tiền ra, Ở trước mặt mấy người đếm đếm, “Cũng chỉ có hai mươi khối.”
“Hai mươi khối?”
Mấy cô gái trong ký túc xá đều kinh ngạc há to miệng, ngay cả Điền Màu Nghiên cũng ngoài ý muốn một chút, cô một tuần, cũng không có hai mươi khối.
“Mẹ tớ nói tớ gần đây gầy, cho nhiều một ít, để tớ ăn chút đồ bổ.” Chu Tư Vũ tỏ vẻ không xem chút tiền ấy là vấn đề gì.
Triệu Hân Lan nhìn đến đầy mặt ghen ghét, dượng và cô Chu Tư Vũ, đối xử với Chu Tư Vũ cũng thật tốt.
Cô cuối tuần giúp người khác làm phù dâu, cũng mới chỉ kiếm được chút tiền, đang cao hứng không được, Chu Tư Vũ cái gì cũng không làm, vừa mở miệng đã có hai mươi khối, thật là người so với người tức chết.
Số tiền trong bao lì xì kia đột nhiên liền không còn thơm nữa, nhưng nghĩ đến Uông Đông Thành, tâm tình của cô nháy mắt lại tốt lên, cô cũng không biết vì sao, chỉ cần nghĩ đến Uông Đông Thành, trong lòng liền giống như ăn mật ong, ngọt ngào, đặc biệt vui vẻ. “Cũng chỉ có hai mươi đồng tiền mà thôi, cao hứng cái gì nha?” Điền Màu Nghiên khinh thường hừ một tiếng, “Ba mẹ tớ cuối mỗi tuần đều cho tớ ít nhất mười đồng tiền, sinh hoạt phí mỗi tháng của tớ đều trên 50 đồng tiền.”
Cô mới là người có tiền nhất toàn bộ ký túc xá này, Chu Tư Vũ chính là đồ nhà quê vào thành phố, ngẫu nhiên lấy được một lần hai mươi khối, liền đắc ý không được.
Đáy mắt Chu Tư Vũ hiện lên một tia oán hận, cỗ cao hứng trong lòng nháy mắt không còn.