Chương 601: Ngươi bao giờ thành cô người giám hộ
Chương 601: Ngươi bao giờ thành cô người giám hộChương 601: Ngươi bao giờ thành cô người giám hộ
“Anh Hạ, anh gần đây quản có hơi chút nhiều đối với chuyện của Miên” Lục Tư Viễn phiet miệng đưa ra ý kiến.
“Ừ.” Hạ Nam chẳng những không phủ nhận, còn hào phóng thừa nhận, cũng bổ sung một câu, “Về sau sẽ càng nhiều hơn”
Lục Tư Viễn: “......”
Trong lòng hắn đều mau phát điên, anh Hạ và Thẩm Miên lại không có quan hệ thân thích gi dựa vào đâu mà quản nhiều như vậy?
Hắn bất mãn nói thầm, “Miên cũng đã lớn, cậu ấy là một người có chủ kiến, anh quản cậu ấy như vậy, có phải không tốt lắm hay không?”
“Anh là người giám hộ của em ấy, có nghĩa vụ bảo hộ an toàn cho em ấy” Hạ Nam nói.
“Cái gì?” Lục Tư Viễn ngây dại, hắn hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác, “Anh từ bao giờ đã trở thành người giám hộ của cậu ấy.
“Ở cục cảnh sát”
Biết rõ Hạ Nam sẽ không nói dối, nhưng Lục Tư Viễn vẫn nhìn về phía Thẩm Miên, tưởng chứng thực rốt cuộc có phải sự thật hay không.
Thẩm Miên bất đắc dĩ nhún vai, “Bọn họ nói ta là được nhặt vê, ve sau mặc ke ta, bảo ta dời hộ khẩu đi, về sau ta chính là cô nhi không cha không mẹ, hiện tại lại chưa thành niên, chú cảnh sát không yên tâm, cho nên trước khi ta thành niên, anh Hạ chính là người giám hộ và giúp đỡ trên danh nghĩa của ta”
Tuy rằng cô không cần sự giúp đỡ này, nhưng không thể không nói, cũng bớt cho cô không ít phiền toái.
Lục Tư Viễn ngạc nhiên nói, “Đi một chuyến là được làm người giám hộ của ngươi? Nếu ta đi, hiện tại chẳng phải chính là người giám hộ của ngươi sao?”
“Giám cái đầu ngươi” Thẩm Miên trừng mắt nhìn hắn một cái, “Chúng ta sinh cùng năm, ngươi cũng chưa thành niên, cũng cần người giám hộ, còn muốn làm người giám hộ của ta, đầu óc ngươi nghĩ gì vậy?”
Lục Tư Viễn: “......”
Hắn đột nhiên có chút tức giận chính mình vì sao không lớn hơn Thẩm Miên mấy tuổi.
Thấy hắn vẫn luôn siêu nhiều lời vô nghĩa, cọ xát không xuống xe, Thẩm Miên không có kiên nhẫn, “Ngươi ngày mai còn có muốn ăn sáng hay không? Chạy nhanh vào trường học đi, bằng không buổi tối ngươi chờ ngủ đầu đường đi! Ta sẽ không mang ngươi trở về.”
“Đồ không có lương tâm” Lục Tư Viễn trong miệng oán giận xuống xe.
Hắn vừa mới đóng cửa xe, Hạ Nam liền giẫm chân ga, trực tiếp lái xe rời đi, chỉ để lại một mình Lục Tư Viễn lẻ loi đứng ở cửa trường, hắn vô cùng tức giận, nghĩ thầm, chờ về sau hắn có tiền, cũng sẽ mua một chiếc ô tô.
Hạ Nam cũng không có trực tiếp đưa Thẩm Miên trở về, mà ngừng xe ở cửa một tiệm cơm, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Miên, hắn nhàn nhạt nói: “Anh đói bụng, ăn một chút lại trở về.”
Khóe miệng Thẩm Miên giật giật, vừa rồi là ai nói, ăn ít đi một bữa cũng không đói chết?
Hai người vào tiệm cơm, Hạ Nam gọi bốn món đồ ăn cùng một bát canh trứng, biết Hạ Nam ăn uống tốt, cho nên Thẩm Miên một chút cũng không lo lắng đồ ăn sẽ ăn không hết.
Buổi tối trong tiệm không nhiều người lắm, chủ quán rất nhanh đã xào xong đồ ăn bưng lên, hai người cũng không gấp, không khỏi một bên ăn, một bên hàn huyền lên.
“Em đã sớm biết bọn họ không phải cha mẹ đẻ của mình sao?” Hạ Nam thình lình hỏi một câu.
Thẩm Miên hơi hơi trố mắt một chút, thuận miệng bịa chuyện: “Em trước kia đã từng nghe lén mẹ em nói chuyện cùng mợ em, em vẫn luôn cho rằng, em là con riêng, không nghĩ tới, em thật là được nhặt về.” Nói đến đây, cô chang những không thương tâm, còn cười một chút, “anh Hạ, nói thật, trong một khắc khi biết em không phải con riêng, em chẳng những không thương tâm, ngược lại còn thấy thoải mái. Trước kia, em luôn suy nghĩ, dù cho em là con riêng, thì cũng là con gái ruột của ba, vì sao ba đối tốt với Tư Vũ như vậy, lại không thể cho em một chút tình thương của ba, em rõ ràng cũng thực nghe lời, hiện tại biết em không phải con gái ruột của ba, em cũng đã nghĩ thông suốt”