Chương 644: Tân niên 1
Chương 644: Tân niên 1Chương 644: Tân niên 1
Trong nháy mắt, nửa học kỳ cao trung đã kết thúc, một năm mới tiến đến, Thẩm Miên không biết sinh nhật của chính mình, chỉ biết qua năm nay, cô sẽ 17 tuổi, một năm này, là khoảng thời gian cô sống hạnh phúc nhất trong hai đời
Bởi vì đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Thẩm gia, cũng ý nghĩa, năm mới này chỉ có một mình cô, bác Lưu muốn mời Thẩm Miên đến nhà mình ăn tết, nhưng nghĩ đến tính tình của Chu Lan Phương, vì thế lại từ bỏ ý tưởng này, nhưng cô lại đau lòng Thẩm Miên, vì thế làm một đôi giày bông mới cho cô.
Hạ Nam mười mấy tháng chạp đã trở về thủ đô, lúc sau liền vẫn luôn không có tin tức, nghĩ đến, hẳn cũng là ở thủ đô ăn tết.
Lục Tư Viễn từ trước khi được nghỉ, đã nhớ thương chuyện ăn tết, hắn bảo Thẩm Miên về nhà hắn ăn tết, Thẩm Miên do dự một chút, liền đáp ứng.
Hứa Mẫn cũng bảo Thẩm Miên qua nhà ăn tết, nhưng bởi vì đã đáp ứng Lục Tư Viễn, cho nên liền thoái thác, nhà họ Lục cũng chỉ có hai người ông ngoại Lục và Lục Tư Viễn, cô đi nhà họ Lục cũng tự tại hơn một ít.
Hôm nay 29, Lục Tư Viễn khua xe bò tới trong thành phố đón cô, Thẩm Miên thu dọn, vệ sinh trong nhà một chút, mặc áo Quân Đại Y mà Hạ Nam cho cô, cùng Lục Tư Viễn vừa mới đi ra khỏi phòng, liền thấy cửa phòng đối diện đột nhiên bị người từ bên trong mở ra, thân ảnh cao lớn của Hạ Nam, đứng thẳng tắp ở cửa.
Nhìn thấy hai người đi cùng nhau, hắn nhướng mày, nhàn nhạt hỏi một tiếng, “Tính toán đi ra ngoài sao?”
“Vâng” Nhìn thấy hắn, đôi mắt Thẩm Miên không khỏi mị lên, “anh Hạ, anh trở về từ bao giờ thế?”
“Ban đêm ngày hôm qua”
Hạ Nam nhàn nhạt trả lời.
Lục Tư Viễn nhìn thấy Hạ Nam, trong lòng có một loại dự cảm bất hảo, sợ dự cảm trở thành sự thật, hắn sốt ruột cáo biệt Hạ Nam: “Anh Hạ, em tới đón Miên đi đến nhà em ăn tết, ông ngoại em vẫn còn đang ở trong nhà chờ chúng em về ăn cơm trưa, chúng em đi trước.”
“Ừ.” Hạ Nam gật đầu một cái, xem như đáp lại lời Lục Tư Viễn.
Lục Tư Viễn vui vẻ, đang muốn giúp Thẩm Miên đóng cửa, lại nghe Thẩm Miên hỏi một câu, “Anh Hạ, anh cũng muốn đi ra ngoài sao?”
“Không đi” Hạ Nam nhàn nhạt trả lời một câu, ngữ khí khựng lại, lại nói, “Vốn di muốn hỏi em có nước ấm hay không, nếu em đang vội, vậy quên đi.”
Nói xong, hắn tính toán đóng cửa vào nhà. Thẩm Miên sau đó mới chú ý tới, trong tay hắn còn cầm một ấm trà, vội nói: “Chúng em không vội đi, em đi rót nước ấm cho anh.”
Cô đặt đồ trong tay tới trước cửa, tiếp nhận ấm trà trong tay hắn, xoay người trở về phòng, Hạ Nam nhấc chân đi vào theo, hai người hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của Lục Tư Viễn.
Lục Tư Viễn tức đến đầu tóc đều mau bốc khói, cũng không tình nguyện đi theo sau hai người, trong miệng oán giận, “Thẩm Miên ngươi nhanh lên, nhìn thời tiết này, muộn một chút khả năng sẽ có tuyết”
“Rót ấm trà có thể mất bao lâu chứ?” Thẩm Miên tức giận nói lại một câu, theo sau cũng đổ đầy ấm trà, đưa cho Hạ Nam.
Hạ Nam cũng không sốt ruột đi, bưng ấm trà uống một ngụm trà, sau đó một cái tay khác nắm thành nắm tay, đặt ở bên miệng ho khan lên.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Miên thấy hắn ho khan như vậy, hơn nữa gần đây thời tiết lạnh, hắn lại lái xe thật lâu, Thẩm Miên quan tâm hỏi một câu, “Anh Hạ, sao anh ho khan lợi hại như vậy?”
“Ho khan hai cái không phải thực bình thường sao? Có gì mà phải lo lắng như vậy?” Lục Tư Viễn nói.
Dứt lời, liền nghe Hạ Nam nhàn nhạt trả lời, “Không có việc gì, chỉ là cảm mạo nhỏ thôi”
Nghe vậy, Lục Tư Viễn lại nói, “Em thường xuyên bi cảm mạo, uống nhiều nước am là được, nếu thật sự không được thì đi bệnh viện uống thuốc, ngủ một giấc dậy thì chuyện gì cũng không có."