Chương 647: Tân niên 4
Chương 647: Tân niên 4Chương 647: Tân niên 4
Thẩm Miên: “......”
Miệng cô chu lên, ngồi xuống trên ghế phụ, nhưng vẫn không nhịn được nhiều lời vài câu.
Cũng may Hạ Nam vẫn chưa biểu hiện ra bộ đáng không kiên nhẫn.
Thẩm Miên nói trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy giọng nói có chút ngứa, thời tiết lạnh, gió lạnh hít vào trong họng, liền không ngăn được ho khan, cô liên tục ho khan vài cái, khuôn mặt nhỏ đều đỏ lên.
Hạ Nam cầm lấy bình giữ ấm trên xe, tùy tay vặn ra đưa cho cô, “Còn hơi nóng, có thể uống được”
Thẩm Miên ho khó chịu, cũng không nghĩ nhiều, tùy tay nhận lấy, ục ục uống lên, sau đó mới cảm thấy cổ họng thoải mái hơn một ít. Lúc sau bỗng nhiên phản ứng lại đây, cô dùng chính là ly nước của anh Hạ, hơn nữa, nước trong đó còn không phải là đầy......
Thế này có tính là..... cô nháy mắt đỏ mặt lên, vội vàng đuổi đi ý tưởng lung tung rối loạn.
Tựa hồ chú ý tới thân sắc của cô, thần sắc Hạ Nam như thường nói một câu, “Nước này anh đã uống qua, em ghét bỏ sao?”
“....” Khóe miệng Thẩm Miên giật giật, lập tức lắc đầu, “Không chê, anh Hạ, anh đừng hiểu lầm, em là sợ anh ghét bỏ em.”
Nghe vậy, Hạ Nam mặt vô biểu tình nói một câu, “Cũng không phải lần đầu tiên”
Nói xong, khởi động xe.
Thẩm Miên: “......”
Lần cô bị Từ Hải Dương bắt cóc, xác thật giống như đã từng dùng ly nước của anh Hạ, trí nhớ của anh ấy cũng thật tốt.
Theo xe di động, cô chậm rãi cũng không cảm thấy xấu hổ nữa.
Vốn tưởng rằng Hạ Nam sẽ mang cô đến bệnh viện, lại không nghĩ rằng, hắn thế nhưng chạy xe đến chợ rau.
“Anh Hạ, chúng ta không phải đi bệnh viện lấy thuốc sao?” Vẻ mặt Thẩm Miên mông lung, sao lại tới chợ bán thức ăn.
“Anh trước đó có thể là do uống nước sặc thôi, không phải cảm mạo” Hạ Nam nghiêm trang nói xong, mở cửa xe bước xuống, “Chợ hôm nay là ngày cuối cùng bán đồ ăn, phải đến mùng bốn mới có người bán trở lại, chúng ta cần dự trữ lương thực, bằng không mấy ngày kế tiếp sẽ cạn lương thực, chỉ có thể đói bụng”
Thẩm Miên vẫn còn chưa có từ trong câu nói trước đó hoàn hồn, đã bị câu cạn lương thực phía sau dọa cho sợ, cô cũng không dám trì hoãn, chạy nhanh bước xuống xe, blah blah đi theo phía sau Hạ Nam, giống như sợ chậm một chút, chợ rau sẽ bị người khác dọn sạch.
Tuy rằng cô chưa từng có nói qua, nhưng trong lòng cô lại hiểu rõ, cô đã từng đói bụng, biết đói bụng có bao nhiêu khó chịu, cho nên sợ nhất chính là đói bụng.
Trước kia không có tiền, đói bụng cũng phải nhịn, hiện tại có tiền vẫn đói bụng, vậy cũng quá đáng thương.
Hai người vào chợ bán thức ăn, Thẩm Miên giống như cơn gió xoáy nhỏ, trong chốc lát xuất hiện ở trước quầy hàng này, trong chốc lát xuất hiện ở trước một quầy hàng khác, Hạ Nam nhận nhiệm vụ đài thọ cùng xách đồ.
Một vòng xuống dưới, hai tay hắn đầy đồ.
Ngày 29, quán ăn bên ngoài đều đã đóng cửa về quê ăn tết, bụng hai người đều có chút đói, vì thế cầm theo đồ ăn về nhà nấu 3 món 1 canh.
Ăn cơm trưa, Hạ Nam lại mang theo cô đi dạo trung tâm thương mại một vòng, Thẩm Miên từ đầu đến chân mua một thân đồ mới, ở dưới sự lải nhải của cô, Hạ Nam cũng mua một chiếc áo, nhưng không phải áo khoác, mà là một chiếc áo lông rất rắn chắc.
Đi dạo một ngày, Thẩm Miên cũng có chút mệt, cô oa ở trên sô pha nhà Hạ Nam xem TV, Hạ Nam thì an tĩnh đọc báo, hai người không quấy rầy lẫn nhau, không khí an nhàn hài hòa, ai cũng không cảm thấy buồn tẻ, ngược lại đều là an tâm chưa bao giỜ có.
Lớn như vậy, đây là một năm mới thoải mái nhất của Thẩm Miên, không có Chu Lan Phương mắng, không có công việc làm không hết, trên người không lạnh, hầu bao không trống rỗng, còn có TV xem.