Chương 666: Nguyễn Dễ Khiêm 1
Chương 666: Nguyễn Dễ Khiêm 1Chương 666: Nguyễn Dễ Khiêm 1
Thẩm Miên có chút không hiểu ra sao, anh Hạ sao lại biến sắc mặt nhanh vậy?
Cô đi theosau hắn tới trên lầu, Hạ Nam đang định mở cửa, cửa lại bị người kéo ra từ bên trong, mở cửa chính là một nam nhân 27-28 tuổi, diện mạo soái khí, khí chất ổn trọng, nam nhân mặc một chiếc áo khoác màu xám, đeo khăn quàng cổ ô vuông, chiều cao cùng Hạ Nam không phân cao thấp, chỉ là hơi thở quanh thân không thanh lãnh như Hạ Nam.
Nhìn thấy Hạ Nam, biểu tình hắn nhàn nhạt, nói một câu, “Trở về rất nhanh, tôi còn tính toán đi ra ngoài mua chút đồ, nếu anh đã trở về thì thôi.”
Nói xong, ánh mắt hắn đảo qua ở trên người Thẩm Miên, liền lại xoay người đi vào trong phòng.
Hạ Nam đi theo phía sau hắn vào trong, “Anh đến từ khi nào?”
“Anh vừa mới đi một lát liền tới” Nguyễn Dễ Khiêm đi đến sô pha ngồi xuống, nhìn đồ trong tay Hạ Nam, hỏi: “Trong tay xách cái gì vậy?”
“Của em ấy” Hạ Nam đưa cho Thẩm Miên, ý bảo cô cầm về phòng.
Thẩm Miên tiếp nhận, sau khi đặt vào trong phòng, liền ra tới pha trà đổ nước, Ánh mắt Nguyễn Dễ Khiêm nhìn lướt qua ở trên người cô, sau đó nhìn về phía Hạ Nam vừa mới ngồi xuống, nói: “Trong nhà anh từ khi nào lại có thêm một cô gái nhỏ vậy?”
“Không lâu” Hạ Nam rõ ràng không nghĩ nói nhiều về đề tài Thẩm Miên, trả lời rất là có lệ.
“Anh Nam, sao hai người đến bây giờ mới trở về? Em và anh Dễ Khiêm đã đi ra ngoài dạo một vòng, cũng không tìm được tiệm cơm, đến bây giờ cũng chưa ăn cơm đâu.” Trình Hi Ninh từ WC ra tới, rất là ủy khuất.
Lớn như vậy, cô liền chưa từng đói bụng qua.
Nghe nói hai người chưa ăn cơm, Thẩm Miên vừa mới đặt trà ở trước mặt ba người, liền nói: “Em đi nấu cơm cho anh chị!”
“Không cần, chúng ta đã ăn qua” Nguyễn Dễ Khiêm liếc mắt nhìn Trình Hi Ninh một cái, tựa hồ đối với lời cô nói, có vài phần bất mãn.
Trình Hi Ninh nhỏ giọng hừ một chút, nói: “Cô nấu một chút mì đi, tôi còn chưa có ăn no”
“Không ăn no thì buổi tối lại ăn” Nguyễn Dễ Khiêm rõ ràng không muốn chiều cô, nhưng ngữ khí cũng không có ý trách cứ, trong gia tộc đều là nam sinh, tổng cộng chỉ có hai nữ sinh, chính là em gái hắn cùng Trình Hi Ninh, chỉ tiếc, em gái từ nhỏ đi lạc, đến bây giờ cũng chưa tìm được, mọi người cũng liền tương đối sủng cô gái duy nhất này.
“Anh Dễ Khiêm, anh hiện tại không còn thương em” Trình Hi Ninh ủy khuất làm nũng.
“Em một mình vô thanh vô tức chạy tới nơi này, trong nhà đều sốt ruột thành bộ dáng øì, em có biết không?”
“Em lại không có chạy loạn, em chỉ là đến thăm anh Nam, anh ấy một mình ở đây ăn tết, rất cô đơn!” Trình Hi Ninh đúng lý hợp tình nói.
Nguyễn Dễ Khiêm trừng mắt nhìn cô một cái, Trình Hi Ninh chu chu miệng, nói: “Được rồi, em biết sai rồi”
Nghe vậy, Nguyễn Dễ Khiêm sau đó mới nhìn về phía Hạ Nam, “Hai ngày này, đã cho anh thêm phiền toái”
“Về sau trông chừng kỹ em gái của anh, loại chuyện này, nếu còn có lần sau, tôi chỉ có thể đưa em ấy đến khách sạn ở.” Hạ Nam nói.
Nguyễn Dễ Khiêm: “......”
Biết rõ tính tình của Hạ Nam, hắn thanh thanh giọng nói, dời đi đề tài, “Công việc bên này đã an bài không sai biệt lắm đi? Một mình Lý Càng hẳn có thể quản lý được, anh tính toán khi nào thì về thủ đô?”
Trình Hi Ninh vừa mới ngồi xuống bên người Thẩm Miên, nghe được lời này, tâm tư không khỏi động lên, anh Hạ sắp về thủ đô sao?
Kiếp trước, anh Hạ giống như cũng là lúc này trở về thủ đô đi?