Chuong 686: Ke hoach thatbai 2
Chuong 686: Ke hoach thatbai 2Chuong 686: Ke hoach thatbai 2
“Anh Kiến Lễ, Miên đâu?”
“Em ấy bỏ chạy mất rồi” Mấy lời của Thẩm Miên chọc tới chỗ đau của Cố Kiến Lễ, tâm tình hắn hiện tại một chút cũng không tốt.
“Thất bại sao?” Thật vô dụng, trong lòng Chu Tư Vũ thầm mắng một câu, “Sao sẽ thất bại được? Miên nhỏ như vậy, sao anh không trị được? Không phải đã nói là trực tiếp đánh ngất nó rồi mang đến đây sao?”
Lần trước, cô tới nhà Cố Kiến Lễ học nhóm, sau lại đụng tới Cố Kiến Lễ, trong lúc vô ý nói chuyện phiếm phát hiện Cố Kiến Lễ thích Thẩm Miên, cô một bên trào phúng Cố Kiến Lễ cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, một bên có kế hoạch.
Thật vất vả chờ đến khi Cố Kiến Bân về quê, lại nghĩ cách lừa Thẩm Miên ra tới, rõ ràng có thể một mũi tên bắn ba con nhạn, sao lại thất bại chứ?
“Em ấy nguyện ý đi cùng anh, anh liền không đánh ngất em ấy, ai biết em ấy nửa đường chạy mất.” Cố Kiến Lễ nói.
Chu Tư Vũ: “......”
Cô đã tức đến không thể tức hơn, nhìn bộ dáng xấu xí của Cố Kiến Lễ, cô liền muốn nôn.
Hít sâu một hơi, cô trấn an nói: “Anh Kiến lễ, anh đừng nản chí, lần sau em lại giúp anh nghĩ cách, anh cần nhớ kỹ, chỉ cần gạo nấu thành cơm, Miên liền nhất định sẽ ga cho anh, không ga cho anh sẽ không ai muốn nó cả.”
“Ừ.” Cố Kiến Lễ gật đầu, xoay người trở về nhà.
Hắn hiện tại không phải nghĩ đến sự tình Thẩm Miên, hắn cả đầu óc đều là căn nhà.
Chu Tư Vũ đang muốn rời đi, đột nhiên nghe được âm thanh của Điền Màu Nghiên, cô chạy nhanh trốn đến chỗ ngoặt.
Không trong chốc lát, thân ảnh Lục Tư Viễn và Điền Màu Nghiên đã xuất hiện.
Lục Tư Viễn tìm kiếm xung quanh một vòng, chất vấn nói: “Điền Màu Nghiên, Thẩm Miên đâu?”
“Tớ..... Tớ cũng không biết” Điền Màu Nghiên cũng thực hoảng, là Chu Tư Vũ nói ở chỗ này có thể chờ được Thẩm Miên, nhưng nơi này căn bản không có ai, cũng không có nhìn thấy Chu Tư Vũ.
Lục Tư Viễn cảm thấy chính mình bị chơi khăm, tức đến nổi gân xanh trên trán.
Hắn chỉ vào Điền Màu Nghiên nói: “Điền Màu Nghiên, về sau đừng để tôi nhìn thấy cậu, nhìn thấy cậu một lần tôi liên đánh một lần, mới mặc kệ cậu là nam hay nữ.”
Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.
“Tư Viễn, Tư Viễn.....”
Mắt thấy người đã đi xa, Điền Màu Nghiên tức giận dậm chân.
Đều do Chu Tư Vũ, đều là Chu Tư Vũ lừa cô. “Đừng kêu nữa, người deu đã đi xa.”
Chu Tư Vũ từ chỗ ngoặt đi ra.
“Đều tại cậu, hiện tại thì hay rồi, Tư Viễn đã chán ghét chết tớ.” Điền Màu Nghiên trút giận lên trên người Chu Tư Vũ, “Cậu không phải nói Thẩm Miên ở đây lêu lổng cùng nam nhân khác sao? Người đâu?”
“Màu Nghiên, tớ trước đó đã nói qua, biện pháp này không nhất định sẽ thành công, tớ cũng không nghĩ tới sẽ thất thủ.” Chu Tư Vũ thở dài một hơi, “Nam nhân tốt có rất nhiều, cậu ta thật sự không thích cậu, vậy cậu thích nam nhân khác đi”
“Đúng vậy, nam nhân tốt có rất nhiều, Cố Kiến Bân cũng không tồi.”
Điền Màu Nghiên oán hận nói một câu, nhấc chân liền đi.
Chu Tư Vũ oán hận trừng mắt nhìn bóng dáng cô, chạy nhanh theo, hai người tính toán trở lại trường học, không nghĩ tới đi đến nửa đường, thế nhưng gặp Dương Tiểu Tế đi dạo phố cùng bạn.
Điền Màu Nghiên tâm tình đang không tốt, trực tiếp tức giận mắng một câu, “Đồ đê tiện.”
Dương Tiểu Tế vốn dĩ không tính toán phản ứng cô, chỉ trừng mắt nhìn cô một cái, liền đi luôn, không nghĩ tới Điền Màu Nghiên thế nhưng mắng cô, cục tức này cô nơi nào có thể nhịn được?
“Điền Màu Nghiên, cậu là cái thứ gì, cũng dám mắng tôi?” “Mang cậu thì sao? Cậu cho rằng ba cậu là hiệu trưởng thì ghê gớm chắc?” Điền Màu Nghiên chỉ nghĩ tìm người cãi nhau một trận để phát tiết lửa giận, thậm chí đánh một trận càng tốt, đụng tới Dương Tiểu Tế, là cô ta xui xẻo đi.