Chương 70: Vu hãm
Chương 70: Vu hãmChương 70: Vu hãm
“Các ngươi đang làm gì vậy? Dừng tay.”
Một đạo tiếng hô bạo nộ nổ tung ở cửa WG, tiếng hô đặc trưng của hiệu trưởng, làm mấy người Đỗ Hiểu Huy tức khắc cứng đờ, tính tình Lục Tư Viễn không chịu có hại, nhân cơ hội này đạp Đỗ Hiểu Huy một chân.
Mấy người nhìn về phía cửa WC, liền thấy hiệu trưởng mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tròng mắt đều mau trừng ra ngoài, trên mặt nộ khí đằng đằng, bên cạnh còn có Trần Kiệt, Lý Thu Mai đều là vẻ mặt nghiêm túc.
Giáo viên Tôn lớp sơ nhị, sắc mặt thậm chí còn khó coi giống như cá chết.
Một khắc khi Thẩm Miên nghe được âm thanh của hiệu trưởng, liền thở phào nhẹ nhõm, buông Đỗ Hiểu Huy ra, quay đầu nhìn, cả người lại nháy mắt hóa đá, quẫn bách đến hận không thể dùng đầu ngón chân đào một cái hố trên mặt đất, chôn chính mình.
Hạ Nam cùng Lý Càng, đứng ở phía sau hiệu trưởng, quả thực chính là sự tồn tại giống như tiêu điểm, muốn xem nhẹ cũng khó.
Cô không dám đối diện cùng Hạ Nam, nhưng lại có thể cảm giác được lạnh lễo trong đáy mắt của hắn.
Ở WC nam kéo bè kéo lũ đánh nhau, cảnh tượng như vậy, bị ai nhìn thấy, đều sẽ cho rằng cô không phải một đứa trẻ ngoan đi?
Anh Hạ giờ phút này nhất định đối với cô thực thất vọng.
Tuy rằng từ trước đến nay cô không tính toán nịnh bợ Hạ Nam, nhưng tưởng tượng hắn đối với cô thất vọng, trong lòng cô vẫn rất khó chịu, hắn là người thứ nhất từ sau khi cô trọng sinh, thiệt tình đối tốt với cô.
Hiệu trưởng trừng mắt nhìn mấy người một hồi, cuối cùng rống giận một câu, “Ra đây.”
Mấy người đi theo phía sau bọn họ, động tác nhất trí đi đến văn phòng.
Mấy người vừa rồi còn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, giờ phút này đều sợ hãi. Học sinh ở niên đại này đối với giáo viên vừa kính lại vừa sợ, khí thế có lớn bao nhiêu nhưng chỉ cần một ánh mắt của giáo viên cũng có thể diệt sạch.
Vừa đến cửa văn phòng, chuông vào học liền vang lên, Trần Kiệt nhìn thoáng qua Thẩm Miên cùng Lục Tư Viễn, đáy mắt lộ ra một tia ưu sắc, cuối cùng cầm hộp phấn viết, đi phòng học.
Tôn giáo viên cũng cam hộp phấn viết đi ra ngoài.
Hiệu trưởng trừng mắt với may học sinh đứng cúi đầu trước mặt, hận không thể tìm cái gậy gõ chết mấy người bọn họ, đánh nhau hôm nào không đánh, một hai phải chọn ở hôm nay. Ông chủ lớn trong thành phố thật vất vả mới tới trường học bọn họ một chuyến, nói muốn chọn lựa một ít học sinh gia đình khó khăn giúp đỡ đi học, không nghĩ tới còn chưa nói được mấy câu, đã có người tới báo cáo, ở trong WC nam đang kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Nam sinh đánh nhau còn chưa tính, nữ sinh cũng chạy vào đánh, thật là tức chết hắn.
Hiệu trưởng nghĩ nghĩ, quyết định trước để phó hiệu trưởng dẫn người đi ăn cơm, hắn xử lý chuyện này một chút.
Lý Càng xem hiểu ý tứ của hiệu trưởng, chạy nhanh ở trước khi hắn mở miệng, nói, “Chúng ta không vội, trước xử lý chuyện của bọn họ đi” em gái Hạ Nam ở đây, sự tình còn chưa có biết rõ ràng, sao có thể đi?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thấy Hạ Nam vẫn luôn không lên tiếng, hắn cũng không tiện đề cập đến chuyện của Thẩm Miên.
Nghe vậy, hiệu trưởng chỉ có thể ở trước mặt Hạ Nam cùng Lý Càng, căng da đầu xử lý việc này, trước mặt người ngoài, hắn cũng không có biện pháp che chở đứa cháu ngoại trai này, tận lực xử lý công bằng.
“Các em nói đi, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Vì sao lại đánh nhau?”
Không chờ mấy người đáp lời, hắn lại nhìn về phía Thẩm Miên, sắc mặt so với vừa rồi còn khó coi hơn, trong ánh mắt lộ ra một tia chán ghét.
“Còn có em, một nữ sinh, đi W€ nam làm cái gì?”
Đỗ Hiểu Huy đang muốn nói chuyện, Tôn Hà lại giành trả lời trước, “Lục Tư Viễn và Thẩm Miên ở WC ôm và hôn môi nhau, bị chúng em bắt gặp, chúng em muốn đi báo cho giáo viên, bọn họ liền cùng nhau đánh chúng em”
Lời này vừa ra, nhiệt độ không khí trong phòng học, tức khắc hạ xuống vài độ, lạnh lẽo, toàn bộ đều đến từ Hạ Nam.
Mấy giáo viên đầu tiên là sắc mặt đỏ bừng, cảm thấy loại chuyện xấu hổ này khó mở miệng, sau lại là phẫn nộ.
Sắc mặt Hiệu trưởng đã không thể dùng chữ xanh mét tới hình dung, Đỗ Hiểu Huy nhíu mày nhìn về phía tên học sinh kia, biểu tình trên mặt có chút kỳ quái.
Lục Tư Viễn phản ứng lại đây, nháy mắt bạo nộ, “Mày mẹ nó có bệnh đi? Dám nói bừa bãi?”