Chương 75: Khai trừ Tôn Hà
Chương 75: Khai trừ Tôn HàChương 75: Khai trừ Tôn Hà
Học sinh tốt?
Một đám học sinh đánh nhau ở WG, ai có thể tính là học sinh tốt?
Hiệu trưởng hừ lạnh một tiếng, lời nói sắc bén, “C6 là giáo viên nhân dân, có đôi khi nói chuyện phải chú ý đúng mực, không thể làm rét lạnh trái tim của bọn học sinh”
Một giáo viên bị học sinh ở trước mặt người ngoài chỉ ra và xác nhận, cũng không phải là sự tình sáng rọi øì, truyền ra sẽ khiến trường học mất mặt.
Sắc mặt Lý Thu Mai nháy mắt biến đỏ bừng, đây là lần đầu tiên hiệu trưởng ở trước mặt nhiều người như vậy không lưu mặt mũi cho cô.
Nếu đổi lại thành người khác, cô lần này khẳng định sẽ không để yên, nhưng hiện tại đối mặt chính là hiệu trưởng.
Còn là bởi vì Thẩm Miên, học sinh dở này mắng cô, Lý Thu Mai cảm thấy nan kham, đồng thời lại thực ủy khuất, cô đỏ vành mắt oán giận, “Hiệu trưởng, ngài không biết, hai học sinh này luôn luôn không nghe lời, đi học còn không lắng nghe giảng bài”
Biết hiệu trưởng yêu thích người tài, cô đem đầu mâu chỉ hướng Thẩm Miên, “Đặc biệt là Thẩm Miên, bài tập vê nhà không làm, đi học còn cười nhạo khi giáo viên giảng bài, thi luôn kéo chân sau của ca 16p
“Lạc đề rôi” Hạ Nam lạnh giọng đánh gãy Lý Thu Mai thao thao bất tuyệt.
Một người giáo viên, nếu dùng cảm xúc cá nhân tới đối đãi học sinh, thì không xứng làm thầy kẻ khác.
Lý Thu Mai bị Hạ Nam làm cho hoảng sợ, sắc mặt nháy mắt càng đỏ hơn, bề ngoài Hạ Nam thập phần tuấn lãng, Lý Thu Mai cũng mới 30 tuổi, ngày thường lại sĩ diện, hiện tại liên tiếp ở trước mặt nhiều người như vậy bị mất mặt, cô luôn luôn thích tỏ vẻ, rốt cuộc không nhịn được, nước mắt sợ tới mức chảy xuống.
Hiệu trưởng vừa thấy tình huống này, đáy mắt tức khắc hiện lên một tia chán ghét, đứa trẻ không hiểu chuyện đã đành, Lý Thu Mai là một giáo viên dạy học mấy năm còn chưa hiểu chuyện?
“Cô đi gọi phụ huynh của Tôn Hà tới đây”
Tôn Hà lại không phải học sinh trong lớp của cô, vì sao lại bảo cô đi? Lý Thu Mai căn bản không ý thức được, hiệu trưởng là muốn cô rời đi.
Trong lòng không thoải mái, nhưng thấy sắc mặt hiệu trưởng thập phần khó coi, cô vẫn đi ra ngoài.
Nhìn thoáng qua Đỗ Hiểu Huy cùng Lục Tư Viễn, hiệu trưởng một trận đau đầu, hắn là dượng của Đỗ Hiểu Huy, nếu khai trừ Đỗ Hiểu Huy, vị trong nhà kia khẳng định sẽ không để yên. Lục Tư Viễn bị thương tương đối nghiêm trọng, thuộc về người bị hại, hắn cũng không tiện phạt. Về phần Thẩm Miên, một người can ngăn, càng không có lý do gì để khai trừ.
Hai học sinh khác là đồng lõa, nhưng chủ mưu cũng chưa bị phạt nặng, sao có thể phạt bọn họ?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể khai đao với Tôn Hà, đứa nhỏ này học tập không tốt, thích giao lưu cùng người xã hội, Đỗ Hiểu Huy cũng là bị hắn dạy hư
Khai trừ hắn cũng tốt.
Vì thế, hắn nhìn thoáng qua Thẩm Miên, “Em trở về học đi”
Lại nhìn về phía ba người Lục Tư Viễn cùng Đỗ Hiểu Huy, “Ba người các em đến cửa phòng học đứng nghe giảng, suy nghĩ lại một chút”
“Thưa thầy, em thì sao?”
Tôn Hà luống cuống, người khác cũng không bị gọi phụ huynh, chỉ có hắn phải gọi, có phải muốn khai trừ hắn hay không?
Kỳ thật hắn cũng không quá thích đi học, nhưng nếu bị khai trừ, về nhà không thể thiếu một trận đòn hiểm, ở trong thôn cũng thật mất mặt.
“Em lưu lại.”
Ngữ khí hiệu trưởng nghiêm khắc nói một câu, làm trái tìm Tôn Hà hoàn toàn tram xuống đáy cốc, cả người giống như con gà trống vừa bại trận đấu, không còn có khí thế kiêu ngạo nữa. Mọi người đều thực ăn ý, không ai đề cập đến ba người Vương Lăng Lăng, đều không nghĩ lại làm cho sự tình lớn lên.
Thẩm Miên trước khi rời văn phòng, mới dám nhìn Hạ Nam một cái, ánh mắt hắn giờ phút này dừng ở trên người Tôn Hà, cũng không nhìn cô.
Cũng không biết hắn có thất vọng đối với cô hay không, có thể nào cũng giống như Lý Thu Mai cho rằng cô không phải một học sinh tốt.
Tính, mặc cho số phận đi!
Người như hắn, giúp cô vài lần đã là phúc khí của cô.