Chương 772: Lão già ta lại mặt già tới Hạ Nam hít sâu một hơi, buông cô ra đứng dậy,
Chương 772: Lão già ta lại mặt già tới Hạ Nam hít sâu một hơi, buông cô ra đứng dậy,Chương 772: Lão già ta lại mặt già tới Hạ Nam hít sâu một hơi, buông cô ra đứng dậy,
“Anh đi trước, em vừa mới đi dạo một buổi trưa
cũng đã mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi một chút đi!”
Nói xong, hắn trực tiếp đi ra ngoài, hắn sợ ở lại đây lâu, hắn sẽ không khống chế được chính mình.
Khuôn mặt của Thẩm Miên cũng đỏ bừng, kỳ thật, cô cũng đại khái đoán được nguyên nhân anh Hạ rời đi, anh Hạ là thật sự vì tốt cho cô, cho nên tình nguyện chính mình khó chịu, cũng không yêu cầu cô quá phận.
Kỳ thật, đối với việc ở bên nhau trước khi kết hôn, Thẩm Miên không bài xích, nhưng có một số việc, cần phát triển tự nhiên, cô không muốn cố tình đi làm cái gì.
Thẩm Miên điều chỉnh cảm xúc một chút, đứng dậy trở về phòng, ngủ một giấc đến buổi chiều.
Ngày kế, Hạ Nam cũng giống như hôm qua, mang cơm sáng đến, ăn xong liền rời đi.
Giữa trưa, Thẩm Miên lại nấu một ít đồ ăn thích hợp cho người già ăn, kết quả đồ ăn đều đã nấu xong, lại không thấy được người đến đây, cô phỏng đoán, ông lão kia hẳn là sẽ không đến nữa.
Nhưng cơm đã nấu xong, cô vẫn lấy ba bộ chén đũa, còn cố ý đợi trong chốc lát, cô phỏng đoán, ông lão hẳn là ở cách nơi này khá xa, đến đây chỉ sợ cũng mất một ít thời gian. Dương Tiểu Tế đã đói đến bụng kêu uc ục, “Miên, ông lão hôm qua hẳn sẽ không tới đi?”
Thẩm Miên lắc lắc đầu, “Tớ cũng không biết, lại chờ một lát đi! Nếu không có tới, chúng ta liền phần cho ông ấy một ít, dù sao cũng đã nấu nhiều như vậy, chúng ta cũng không ăn hết, vạn nhất ông ấy tới còn có thể ăn”
Ngoài cửa, ông lão nghe được lời này không khỏi nở nụ cười, cô gái nhỏ, quả nhiên là thật sự tốt bụng.
“Ừ.” Dương Tiểu Tế gật gật đầu, ngồi không cũng nhàm chán, cô đột nhiên nghĩ ra một việc: “Ông ấy không phải là không tìm thấy đường, không nhớ rõ nhà chúng ta ở nơi nào chứ? Để tớ đi ra ngoài đường xem thử.”
Nói xong, cô đứng dậy.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng “ thùng thùng 7 ánh mắt hai người sáng lên, quả nhiên nhìn thấy ông lão đứng ở cửa.
“Cô gái nhỏ, ông già ta lại dày mặt tới đây.”
“Ông, mau vào đi” Thẩm Miên cười đỡ người tiến vào, “Chúng cháu đã nấu xong cơm, chỉ chờ mỗi ông”
Dương Tiểu Tế cũng đi theo nói: “Cháu còn tưởng rằng ông bị đi lạc”
“Ông ở trong nhà do dự hồi lâu, không biết có nên lại đây hay không, sau đó bụng đói kêu ục ục, không nhịn được liền đi tới” Ông lão cười nói. “Ông à, ông đến đây cứ coi như nhà mình là được, cháu từ nhỏ chưa từng được gặp qua ông nội, cảm thấy rất thân thiết với ông, ông cứ coi cháu như cháu gái là được rồi” Thẩm Miên cười, đưa đũa cho ông lão.
Ông lão nghe được lời này càng thêm cao hứng.
Ba người vui tươi hớn hở cơm nước xong, ông lão cũng không ở lâu, đứng dậy lại tính toán rời đi, Thẩm Miên từ trong phòng lấy ra đồ đạc đã chuẩn bị tốt, đưa cho ông, sợ ông không xách nổi, còn muốn đưa ông trở vê.
Ông lão nói không cần đưa, một mình có thể xách được, nhưng Thẩm Miên cảm thấy mấy thứ này, một người trẻ tuổi như cô xách theo còn thấy nặng, ông lão lớn tuổi như vậy, càng không cần phải nói.
Ông lão không có biện pháp, cô đã nói vậy, chỉ có thể đáp ứng.
Mắt thấy không diễn nổi nữa, ông lão chỉ có thể tìm lấy cớ nói: “Cô gái nhỏ, ông đi ra ngoài xin cơm không thể để cháu của ông biết, bằng không, hắn nhất định sẽ cáu kinh với ông, các cháu đưa đến nơi này là được, thật là quá cảm tạ các cháu.”