Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt (Dịch Full)

Chương 844 - Chương 844: Hãm Hại

Chương 844: Hãm hại Chương 844: Hãm hạiChương 844: Hãm hại

Thấy hai người mua sảng khoái như vậy, chủ tiệm rất là vui vẻ, lại đề cử hai người mua áo lông vũ, Thẩm Miên và Dương Tiểu Tế thử trong chốc lát, cuối cùng mỗi người mua một kiện áo lông vũ.

Dương Tiểu Tế mỗi ngày đều đi cùng Thẩm Miên, đại đa số chi tiêu là Thẩm Miên ra tiền, cho nên cô cũng tiết kiệm được một chút tiền, chiếc áo lông vừa rồi cũng là Thẩm Miên ra tiền, chiếc quần và áo khoác này, cô như thế nào cũng không để Thẩm Miên giúp đỡ thanh toán.

“Miên, ngày thường cậu đã thực chiếu cố tớ rồi, chiếc áo lông vừa rồi cũng là cậu mua, tớ cũng không có mua cho cậu được quần áo gì, hai chiếc này nếu cậu lại thanh toán, tớ sẽ không mua nữa” Thẩm Miên vừa mới mua nhà, tài chính khẳng định cũng thực khẩn trương, tuy rằng Thẩm Miên không ở trước mặt cô khóc than, nhưng Dương Tiểu Tế vẫn thực hiểu.

“Được, vậy chính cậu trả tiền đi, nếu tháng này không có tiền dùng, nhớ nói với tớ.” Thẩm Miên không thích dong dài, nếu Dương Tiểu Tế không cho cô thanh toán, vậy cô cũng không cướp thanh toán.

“Biết rồi! Tớ mỗi ngày ăn cùng cậu, ở cùng cậu, căn bản không dùng đến tiền” Dương Tiểu Tế ngoài miệng nói thật tùy ý, trong lòng lại rất cảm động, ngoại trừ cha mẹ, chỉ có Thẩm Miên đối với cô tốt nhất, chờ sau này cô tốt nghiệp, có thể kiếm tiền, nhất định cũng sẽ đối tốt với Miên.

Nếu ai dám ức hiếp Thẩm Miên, cô là người thứ nhất không đáp ứng.

Đừng nhìn Dương Tiểu Tế ngày thường tùy tiện, trong lòng lại rất rõ ràng, thậm chí nghĩ đến, nếu Thẩm Miên và Hạ Nam thật sự không thành, cô sẽ mang Thẩm Miên trở về Lê Thành, hoặc là đi thành thị khác, đến lúc đó cô sẽ gánh vác trách nhiệm chiếu cố Thẩm Miên.

Thẩm Miên không có người thân, cô chính là người thân của Thẩm Miên.

Hai người thanh toán tiền, xách theo quần áo đã mua trước đó, cùng nhau đi ra ngoài, lập tức bán được bốn kiện quần áo, nhân viên nữ thật cao hứng, đưa hai người đi ra ngoài, đột nhiên thoáng nhìn thấy một cái giá không treo đồ, trong lòng cô lộp bộp một tiếng, vội vàng nhìn chung quanh một vòng, lại cái gì cũng không thấy được.

Mắt thấy hai người đều sắp rời khỏi tiệm, nhân viên cửa hàng sốt ruột, chạy nhanh hô một tiếng, “Phiền toái hai người từ từ.”

“Làm sao vậy?”

Thẩm Miên và Dương Tiểu Tế nghi hoặc quay lại.

“Trong tiệm chúng tôi thiếu một bộ quần áo” Không xác định quần áo bị rớt ở trong góc, hay là bị người ta lấy mất, ngữ khí của nhân viên cửa hàng vân lễ phép, thái độ cũng không kém.

Hai cô gái này mua đồ rất sảng khoái, nói thật, cô thấy họ cũng không giống ăn trộm.

Nhưng kia bộ quần áo kia không rẻ, giá trị sáu bảy chục đồng, nếu bị mất, cô sẽ phải bồi thường tiền, tương đương với hơn một tháng đều làm không công, có khi còn bị mất việc.

Không có biện pháp, dù cho trách nhầm khách nhân, cô cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật.

“A?” Dương Tiểu Tế không bình tĩnh, “Chị không phải là hoài nghi chúng em trộm quần áo chứ?”

Thẩm Miên cũng nhấp môi nhìn nhân viên cửa hàng.

“Thật ngại quá, chị cũng không muốn hoài nghi các em, nhưng chị thực xác định, khi các em tiến vào, bộ quần áo kia vẫn còn” Nhân viên cửa hàng nói.

Thẩm Miên và Dương Tiểu Tế liếc nhau, hai người đều thực vô ngữ.

Bởi vì ba người đều không có cố tình hạ giọng, cộng thêm người ngoài cửa đi tới đi lui cũng không ít, đối thoại của ba người rất nhanh đã khiến cho người khác chú ý, có người thích tò mò đã dừng lại bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

“Hai cô gái nhỏ xinh đẹp mhư vậy, thế nhưng lại ăn trộm, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

“Nếu là ở quê tôi, trộm sẽ bị lột quần áo.”

“Có thể tới nơi này mua quần áo, thuyết minh cũng không nghèo! Sao có thể làm việc này được, có thể là hiểu lầm hay không?”

“Ai biết! Có khi là hiểu lầm thật, tôi thấy hai cô gái này không giống ăn trộm.”
Bình Luận (0)
Comment