Chương 868: Ta làm ngươi cửa hàng khai không đi xuống?
Chương 868: Ta làm ngươi cửa hàng khai không đi xuống?Chương 868: Ta làm ngươi cửa hàng khai không đi xuống?
“Tôi chưa thấy ai đã làm sai còn nói đúng lý hợp tình như vậy, cô cũng quá không biết xấu hổ.” Chủ quán đã hơn bốn mươi tuổi, ngày thường tương đối đanh đá.
Hiện giờ lại nghe Trình Hi Ninh nói như vậy, hỏa khí của cô lớn hơn nữa, giống như là Trình Hi Ninh trộm quần áo trong tiệm cô vậy.
“Bà mắng ai không biết xấu hổ hả?” Trình Hi Ninh từ trước tới nay chưa từng bị ai mắng như vậy, chỉ cảm thấy đã phải chịu nhục nhã rất lớn, sắc mặt tức đến đỏ bừng.
“Tôi mắng cô đấy, làm sao vậy?” Chủ quán xoay người hướng ra bên ngoài la lên, “Mọi người đều tới xem đi! Cô gái ngày hôm qua bị oan uổng, người ta căn bản không có trộm quần áo, đều là sự tình cô gái này làm, là cô ta oan uổng người ta, ăn mặc rõ đẹp nhưng không làm việc mà người làm.”
“Bà, bà câm miệng cho tôi” Trình Hi Ninh tức giận dậm chân, hận không thể xông lên đi che miệng cô lại.
“Tôi chỉ nói thật, vì sao phải câm miệng?”
Âm thanh của chủ quán lớn hơn nữa.
Mắt thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, Trình Hi Ninh không có biện pháp bình tĩnh, xoay người muốn chạy đi ra ngoài, lại bị chủ quán ngăn trở, “Cô chạy đi đâu, có gan làm, không có can đảm thừa nhận có phải hay không?”
“Bà có tin bà còn tiếp tục ngăn cản tôi, tôi sẽ làm cho cửa hàng của bà không mở được nữa hay không?”
Trình Hi Ninh lần đầu tiên đụng tới người vừa không nói lý lại vừa đanh đá như vậy, ngoại trừ uy hiếp, cô nghĩ không ra được biện pháp nào khác.
Nhân viên cửa hàng thấy sự tình càng nháo càng lớn, chạy nhanh ra tiếng ngăn lại, “Được rồi, được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, sự tình biết rõ ràng là tốt rồi, hai người ở chỗ này ầm 1 như vậy, chúng tôi sao buôn bán được?”
Dù sao cũng là trong tiệm người khác, chủ quán nhiều ít vẫn là có chút kiêng kị, vì thế nói với Trình Hi Ninh: “Về sau cô cũng đừng đi vào trong tiệm nhà tôi, tôi không chào đón người như cô, bằng không cửa hàng bị dọn sạch, cũng không biết là có chuyện gì.”
“Bà có ý øì?” Trình Hi Ninh tức giận trừng cô, “Ý bà tôi là ăn trộm sao? Có tin tôi tố cáo bà tội phỉ báng hay không.”
“Mau đi tố cáo đi! Cửa hàng tôi ở ngay đối diện kia kìa, tôi chờ đấy” Chủ quán hừ một tiếng, lắc mông trở về đối diện.
Những người vây xem khác cũng đều nhìn chằm chằm Trình Hi Ninh khe khẽ nói nhỏ, nói cái gì cũng có, sự tình ngày hôm qua Thẩm Miên phải đối mặt, không nghĩ tới mới qua một ngày đã phát sinh Ở trên người cô.
Trình Hi Ninh ủy khuất không thôi, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Dễ Khiêm, “Anh Dễ Khiêm, người ta ức hiếp em như vậy, sao anh không lên tiếng?”
Vừa rồi chỉ cần anh Dễ Khiêm nói một lời, người khác khẳng định không dám ức hiếp cô.
“Em đã lớn như vậy, làm sai thì nên gánh vác hậu quả, như vậy mới nhớ lâu, em như bây giờ đã cảm thấy ủy khuất, thử nghĩ xem khi Miên bị hiểu lầm là trộm quần áo, tâm tình như thế nào”
Nguyễn Dễ Khiêm không tính toán tiếp tục chiều Trình Hi Ninh, cô đã lớn như vậy, liền phải học được gánh vác hậu quả.
Trình Hi Ninh ủy khuất khóc không ngừng, “Em hiện tại đã làm đủ rồi đi? Anh có thể đi báo cáo kết quả công tác cùng anh Nam chưa?”
Nói xong, xoay người chạy đi ra ngoài.
Cô hận chết Thẩm Miên, từ sau khi Thẩm Miên xuất hiện, hết thảy đều thay đổi, người vốn dĩ thương cô, cũng đều chậm rãi bắt đầu không thương cô nữa, đoạt anh Nam, hiện tại ngay cả anh Dễ Khiêm cũng đoạt, cứ tiếp tục như vậy, có phải một ngày nào đó ngay cả ba mẹ cô cũng đoạt đi hay không?
Nguyễn Dễ Khiêm nhấp môi nhìn bóng dáng Trình Hi Ninh, một chút ý tứ đuổi theo cũng không có, điểm này hắn rất giống Hạ Nam, chỉ cần quyết định cái gì, tâm liền rất kiên định, sẽ không tùy tiện thay đổi.