Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt (Dịch Full)

Chương 877 - Chương 877: Như Vậy Có Thể Hay

Chương 877: Như vậy có thể hay Chương 877: Như vậy có thể hayChương 877: Như vậy có thể hay

không không tốt lắm?

Thẩm Miên đỏ mặt lên, “anh Hạ, em biết em có hơi chút làm ra vẻ, cũng có chút quá đáng, không nên so đo sự tình trước kia, lại là sự tình khi còn nhỏ, chỉ là em......”

“Chỉ là cái gì?” Hạ Nam cười như không cười nhìn cô.

Thẩm Miên: “......”

Cô cũng không biết nên đi hình dung tâm tình của mình như thế nào.

Cũng may, Hạ Nam không có bức cô, hắn nói: “Khi đó anh cũng chỉ mới vài tuổi, tuy rằng anh khi còn nhỏ đã thành thục hơn so với những đứa trẻ bằng tuổi, nhưng cũng không có nghĩ nhiều như vậy, Nguyễn Miên Nhi hơn hai tuổi, vẫn là một cô bé thò lò nước mũi, em cảm thấy anh đối với em ấy sẽ có ý tưởng gì được?”

Khi nói, chính hắn cũng không nhịn được cười một chút, “Thanh mai trúc mã, kia cũng là cùng nhau lớn lên mới tính, em ấy hơn hai tuổi đã mất tích”

Nghe đến đó, Thẩm Miên cũng cảm thấy ý tưởng trước kia của chính mình có chút buồn cười, anh Hạ nói rất đúng, khi đó Nguyễn Miên Nhi vẫn là một cô bé con.

Nghĩ vậy, cô không nhịn được phụt cười, ngẩng đầu lên liên đối thượng với tâm mắt nóng rực của hắn, trái tim của cô khẩn trương đập “ thùng thùng ,„ “Anh Hạ, anh đừng nhìn em như vậy, thực kỳ quái.”

Hạ Nam hít sâu một hơi, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Miên, về sau trong lòng em có nghi vấn gì, đều có thể trực tiếp hỏi anh, không cần buồn ở trong lòng”

“Vâng.”

Thẩm Miên gật gật đầu.

Nhìn đỉnh đầu xù xù của cô, đáy lòng Hạ Nam ngứa ngáy, rất muốn ôm cô một cái, biết cô ở đây sẽ ngại, hắn liền ức chế xúc động trong nội tâm, nhéo gương mặt cô một chút, nói: “Sự tình của Hi Ninh, em cũng không cần suy nghĩ nhiều, em ấy với anh mà nói, chỉ là em họ Dễ Khiêm, chuyện vu hãm em cũng đã xử lý tốt, về sau em muốn đi cửa hàng nào mua quần áo thì cứ vào cửa hàng đó.”

Thẩm Miên trong lòng nhảy dựng, “Anh đi tìm Trình gia sao?”

“Dễ Khiêm đi xử lý” Hạ Nam nói.

Thẩm Miên thở phào nhẹ nhõm, Trình Hi Ninh là em họ Nguyễn Dễ Khiêm, anh ấy tổng sẽ không làm quá phận.

Nói đến Nguyễn Dễ Khiêm, cô thuận miệng liền nói ra nghỉ vấn trong đáy lòng, “Anh Nguyễn gần đây quái quái, giống như thay đổi thành một người khác, thái độ đối với em khác xa trước kia.” “Không cần phải để ý đến anh ta” Ha Nam nhàn nhạt nắm tay cô, đi ve phía cổng lớn, “Nếu em ngại anh ta phiền, lần sau anh ta đến, đừng mở cửa cho anh ta là được.”

Khóe miệng Thẩm Miên giật giật, “Như vậy có vẻ không tốt lắm?”

“Không có gì không tốt.”

Hắn vừa nói ra, liền thấy Nguyễn Dễ Khiêm và Dương Tiểu Tế một trước một sau, từ phương hướng công viên đi trở về, thấy rõ bộ dáng Dương Tiểu Tế, Thẩm Miên sửng sốt, theo sau chạy nhanh tiến lên đò hỏi.

“Sao lại thế này? Quần áo sao lại ướt đẫm vậy?”

Đã tiến vào tháng chạp, thời tiết thực lạnh, trên tóc Dương Tiểu Tế còn nổi vụn băng, trên người khoác áo khoác của Nguyễn Dễ Khiêm.

Dương Tiểu Tế đông lạnh đến run run, căn bản không nói nên lời, Nguyễn Dễ Khiêm giải thích, “Em ấy xem cá bị ngã vào trong ao.”

Khóe miệng Thẩm Miên giật giật, không kịp hỏi nhiều, chạy nhanh dẫn người trở về nhà, ông nội Hạ nhìn thấy tình huống này, cũng là một trận kinh ngạc, chạy nhanh bảo quản gia đưa cô đi vào trong phòng thay quần áo.

Ông nội Hạ tức giận đến rung cả râu, “Các cháu đều là nam nhân trưởng thành, sao lại để xảy ra chuyện này? Bảo các cháu đưa hai cô gái đi ra ngoài dạo, các cháu liền mang người ta trở lại như vậy?” Nguyen Dễ Khiêm vẻ mặt xấu hổ sờ sờ mũi, “Cháu cũng không nghĩ tới, em ấy ghé vào bên ao gõ khối băng, kết quả liền ngã xuống”

Tuy rằng hắn đã kịp thời kéo cô lên, nhưng quần áo vẫn không thể tránh được ướt.
Bình Luận (0)
Comment