Chương 901: Thương lượng
Chương 901: Thương lượngChương 901: Thương lượng
Thẩm Miên bật cười, “Cậu cũng đừng chỉ quan tâm chúng tớ, cũng cần phải chiếu cố tốt cho chính mình, đến lúc đó cậu ở bên ngoài, núi cao hoàng đế xa, bên kia ngôn ngữ lại không thông, chỉ có thể dùng tiếng Anh giao lưu, rất cô đơn”
Lục Tư Viễn giơ giơ nắm tay, “Yên tâm đi! Năng lực thích ứng của tớ rất mạnh, ai cũng đừng nghĩ ức hiếp tớ.”
Mấy người nói chuyện, bất tri bất giác đã đến phụ cận chỗ ở của Thẩm Miên, Lục Tư Viễn xua xua tay với hai người, cũng không quay lại đi nhanh trở về nhà.
“Ai! Lục Tư Viễn chính là cái đồ không có lương tâm, ba chúng ta còn chưa có ở bên nhau được bao lâu, hắn lại muốn xuất ngoại” Dương Tiểu Tế có chút rầu rĩ không vui, cô mới tình đậu sơ khai, liền phải khô héo.
“Luyến tiếc sao?” Thẩm Miên cố ý trêu ghẹo cô.
“Mới không có” Dương Tiểu Tế mạnh miệng nói: “Tớ chỉ cảm thấy tên nhóc này không có lương tâm, học ở đại học Thủ Đô không tốt sao? Một hai phải ra ngoại quốc, bên ngoài có cái gì tốt chứ? Có khi còn bị ức hiếp.”
Thẩm Miên cười nhẹ một chút, “Mỗi người một ý tưởng, Tư Viễn cũng là một người có chủ kiến, cậu ấy muốn đi nước ngoài, khẳng định có ý tưởng của chính mình, chúng ta chúc phúc cho cậu ấy là được rồi”
Dương Tiểu Tế thở dài một hơi, “Xem ra tớ và cậu ấy thật sự có duyên không phận.”
Thẩm Miên nhẹ nhàng ôm ôm cô, xem như an ui
Bởi vì sự tình Lục Tư Viễn muốn xuất ngoại, Dương Tiểu Tế buồn bực hết một buổi trưa, ngày hôm sau liền giống như không có việc gì, lại đầy máu mà sống lại.
Tới lúc tan học, Hạ Nam tới thăm Thẩm Miên, cô nhân cơ hội liền nói sự tình Lục Niệm.
Hạ Nam nhíu mày, nói: “Em tính toán đi thử sao?”
“Lúc ấy không tiện thoái thác, em liền đáp ứng đi thử kính, nhưng em và Tiểu Tế đều không có kinh nghiệm, phỏng chừng đi một chuyến sẽ bị rớt, nếu anh không muốn em đi, không đi cũng được” Thẩm Miên nhẹ giọng nói.
Cô trước nay không nghĩ đi vào giới nghệ sĩ, cho nên cũng không quá chờ mong.
Hạ Nam trầm tư trong chốc lát, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu đã đáp ứng rồi, vậy đi thử cũng không sao, buổi sáng thứ bảy vừa lúc anh không có việc øì, có thể đưa em đi”
Nghe vậy, Thẩm Miên có chút ngoài ý muốn, cô còn tưởng rằng anh Hạ sẽ phản đối cô đi, không nghĩ tới, anh ấy lại đáp ứng sảng khoái như vậy, nghĩ nghĩ, cô không nhịn được hỏi.
“Vạn nhất qua thì làm sao? Vạn nhất thử kính qua, lại nói không diễn, cũng không tốt lắm”
Hạ Nam cười nói: “Nếu qua, thuyết minh em có thiên phú ở trên phương diện này, nếu em cũng thích ngành sản xuất này, cũng không có gì không thể.” Ý của hắn thực rõ ràng, nếu về sau Thẩm Miên muốn tiến vào giới nghệ sĩ, hắn không phản đối.
“Nhưng.....” Thẩm Miên có chút do dự nói: “Em nghe nói nước trong giới giải trí rất sâu......”
Đôi mắt Hạ Nam phát ra một tia quang mang nguy hiểm, con ngươi hơi hơi nhíu lại, “Chỉ cần em muốn đóng phim, mặt khác đều không cần phải để ý, không ai dám động đến em.”
Nghe được lời này, trong lòng Thẩm Miên xem như hoàn toàn kiên định, giống như một đứa trẻ chui vào trong lòng ngực hắn, “Anh Hạ, anh cứ tốt với em như vậy, em sẽ bị anh chiều hư.”
Ánh mắt Hạ Nam thâm lại, giọng nói có chút ám ách, nhắc nhở: “Em còn quyến rũ anh như vậy, anh không xác định có thể giữ được chính mình hay không”
Người con gái mình thích nằm ở trong lòng ngực chính mình, máu cả người đều bắt đầu dâng lên.