Chương 909: Té ngã
Chương 909: Té ngãChương 909: Té ngã
“Bác Phó là người hiểu lý lẽ, cháu đã nhìn ra” Đáy mắt Thẩm Miên tràn đầy ý cười vui vẻ, “Gặp được một nhà anh Hạ, là phúc khí của cháu.”
Dương Tiểu Tế nghe đến đây, cũng không nhịn được nói: “Anh Hạ sao đột nhiên lại nói sự tình anh ấy đang yêu cậu cho bác Phó vậy?”
Lão Từ biết Dương Tiểu Tế hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích.
Xe rất nhanh đã tới chỗ ở của Thẩm Miên, hai người xuống xe, lão Từ liền trở về nhà cũ.
Thẩm Miên và Dương Tiểu Tế không có việc gì làm, liền ở trong sân xem kịch bản, đại khái qua hơn một giờ, ngoài trời đột nhiên có các viên trắng như muối, xem tình huống, là muốn hạ tuyết.
Từng hạt tuyết muối, có hạt to như hạt đậu, dừng ở đỉnh đầu và trong cổ lạnh lạnh, hai người sợ làm ướt kịch bản, chạy nhanh vào nhà.
Đứng ở dưới mái hiên, Dương Tiểu Tế run run oán giận, “Thủ đô thật lạnh! So với Lê Thành còn lạnh hơn nhiều!”
Thẩm Miên cười cười, “Áo lông vũ mà chúng ta mới mua vừa lúc có thể có tác dụng”
Quần áo mua lâu như vậy, Dương Tiểu Tế vẫn luôn luyến tiếc mặc, một hai phải chờ đến khi hạ tuyết, bởi vì hai người mua áo đôi, cho nên Thẩm Miên cũng không có mặc. Dương Tiểu Tế vân còn hơi giống trẻ con, nhớ tới được mặc quần áo mới, cười đến mị cả đôi mắt.
Trong khoảng thời gian này, Hạ Nam tương đối bận, không tới nhiều lắm, cơm chiều chỉ có hai người các cô ăn, bởi vì thời tiết lạnh, buổi tối hai người quyết định ăn mì sợi. Ban đầu, Thẩm Miên tính toán làm mì rau xanh, lại chiên hai quả trứng, nhưng Dương Tiểu Tế lại muốn ăn mì thịt.
Trong nhà không có thịt, cô xung phong nhận việc đi ra ngoài mua thịt, để Thẩm Miên ở nhà nhào bột.
Chợ bán thức ăn không xa, Thẩm Miên cũng không ngăn cản.
Bên ngoài lúc này đã hạ bông tuyết lông ngỗng, tuyết đọng trên mặt đất đã che mũi chân, Dương Tiểu Tế cũng không lấy ô che mưa, đội mũ lên đầu xong liền vui tươi hớn hở đi tới chợ bán thức ăn.
Bởi vì ngày hôm sau cũng không có tiết học, cô lại thuận tiện mua một ít nguyên liệu nấu ăn khác, tính toán ngày tiếp theo ở trong nhà xem TV, đọc kịch bản, dù sao cũng không ra ngoài.
Kết quả thời điểm trở về không cẩn thận té ngã một cái, khi đứng lên, mới phát hiện chân đã bị vặn, đau đến khóe miệng co giật.
Đang buồn bực thì phía sau đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh hài hước, “Cậu có được không đó?”
Dương Tiểu Tế trừng mắt, hung dữ nói: “Ai nói tớ không được? Té ngã một cái mà thôi” Thật là oan gia ngõ hẹp, thế nhưng gặp được Trình Phi Dương, tên này nhất định là tới cười cô.
Trình Phi Dương chống ô che mưa, nhìn Dương Tiểu Tế ở trên mặt đất, châm biếm một tiếng, “Nếu cậu được thì đứng lên đi!”
“Liên quan rắm gì đến cậu, cậu đi đi”
Dương Tiểu Tế giãy giụa suy muốn đứng lên, nhưng lại đau đến nhe răng trợn mắt, kết quả xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trở lại trên mặt đất, xắn quần lên xem, chân đã xanh một mảnh, nhìn dáng vẻ này, không bao lâu nữa sẽ sưng lên.
Trình Phi Dương ngồi xổm xuống xem cổ chân cô, “Đừng vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, cậu nói một câu “ xin cậu giúp ; tớ sẽ đỡ cậu lên.”
“Cậu nằm mơ đi” Dương Tiểu Tế hừ một tiếng, quay đầu đi.
“Uy, nếu cậu không nhờ, tớ đi đấy” Hắn liếc nhìn tuyết đọng trên mặt đất một cái, “Cậu xem, tuyết đều đã bị cậu làm cho nóng lên”
“Cậu có thấy phiền hay không?” Dương Tiểu Tế thở phì phì trừng hắn, “Tớ đã nói, tớ không cần.”
Cô mới không cần Trình Phi Dương giúp cô, tên này chính là người xấu, khẳng định không có ý tốt.