Trên đường tới đồn cảnh sát Tô Vi Vi đã suy nghĩ rồi.
Cái logic này không hề sơ hở.
Lại còn có có thể phác họa ra hình tượng thuần phác của một bé gái nông thôn mới tới thành phố lớn.
Hơn nữa với gương mặt non nớt mới 13 tuổi của cô, nếu dì cảnh sát có thể đoán được cô trọng sinh mới là lạ.
Nhưng điều này vẫn chưa đủ.
“Chị gái xinh đẹp, cháu dùng bình chữa cháy thì ngân hàng có trách cháu không? Có phạt tiền của cháu không? Nhà cháu rất nghèo, có thể đừng phạt tiền cháu hay không?”
Dì cảnh sát:……
Cô bé, có thể nói liền nói nhiều một chút.
Một cành hoa ở cục cảnh sát như cô liền cần có cô bé xinh đẹp như thế này tán đồng, khen ngợi.
“Yên tâm, cháu đã giúp đỡ ngân hàng một việc lớn, ngân hàng chẳng những sẽ không phạt tiền cháu mà còn thưởng cho cháu ấy chứ”.
Còn việc biểu hiện của cô bé này có phải hơi khác người rồi không?
Chẳng lẽ do thời gian nguy cấp nên nghĩ cách tự cứu mình còn không được à.
Bé gái xinh đẹp này có thể có ý xấu gì chứ, chẳng qua là cô bé muốn tự bảo vệ mình thôi.
Dì cảnh sát nhanh chóng lấy lời khai của Tô Vi Vi xong, còn đồng ý sẽ bảo mật thân phận mà dung mạo của Tô Vi Vi, cực kỳ dịu dàng đưa Tô Vi Vi ra ngoài.
Hơn nữa, không thể không nói, bông hoa của cục cảnh sát có phán đoán rất đúng.
Mới vừa đi ra phòng ghi chép thì Tô Vi Vi đã nhìn thấy một người đàn ông mặc chính trang bước nhanh đi tới.
Vừa nhìn thấy Tô Vi Vi thì trên mặt người đàn ông trung niên cũng đã lộ ra vẻ vui sướng.
“Cô bạn nhỏ, hôm nay thật sự quá cảm ơn cháu”.
Người đàn ông trung niên này là giám đốc chi nhánh ngân hàng.
Chính là giám đốc của chi nhánh ngân hàng xui xẻo bị bọn cướp lựa chọn kia.
Vốn dĩ hôm nay ông ấy ra ngoài mở họp, lại đột nhiên nghe nói ngân hàng do ông ấy phụ trách bị bọn cướp đánh cướp, dọa tới thiếu chút nữa trực tiếp khóc luôn.
Bọn cướp này thật là khốn khiếp.
Nhưng ngay sau đó liền nghe nói hai tên cướp hung hãn lại bị hai đứa trẻ giải quyết, ngân hàng lại không bị chút tổn thương nào.
Tâm tình này thật sự là chợt cao chợt thấp, sống lại từ chỗ chết, còn mang theo điểm không dám tin tưởng.
Chờ xác định mọi chuyện là sự thật thì ông ấy liền lập tức chạy lại đây.
Cảm ơn Tô Vi Vi.
Đây chính là người cứu vớt con đường làm quan của ông ấy mà.
Nếu nhưng ngân hàng do ông phụ trách xảy ra vấn đề gì, nhất là lại còn xảy ra thương vong gì đó, liền tính không phải lỗi sai của ông ấy thì ông ấy cũng không thể tiếp tục giữ được vị trí giám đốc ngân hàng này nữa.
Dùng ngôn ngữ biểu đạt còn chưa đủ, người đàn ông trung niên còn móc ra một vạn đồng tiền, làm khen thưởng cho Tô Vi Vi vì đã trợ giúp ngân hàng chống đỡ bọn cướp.
Đối mặt với khoản khen thưởng lớn là một vạn đồng tiền, tay mẹ Tô có điểm run.
Tính tình giản dị làm cho mẹ Tô muốn từ chối theo bản năng.