“Đói sao?”
Cố Dung Thời theo bản năng cầm điện thoại lên.
Nhưng mà….
Anh nhìn thấy Tô Vi Vi móc từ trong balo ra một cái khăn trải bàn trải lên mặt cỏ, sau đó lần lượt bày ra mấy cái hộp nhỏ lên trên.
“Đây…. đều là em chuẩn bi?”
“He he, đương nhiên không phải, tay nghề của em vẫn còn kém hơn một chút.”
Tô Vi Vi duỗi ngón út ra làm một động tác so sánh.
Nhưng thực tế là….
Cô thuộc vào đảng tay tàn chính cống!
Chính là cái loại chỉ biết dùng nồi cơm điện nấu cháo và làm được duy nhất một món trứng xào cà chua ấy.
Vậy nên bữa trưa này, đồ ăn phần lớn đều do Tô Mạn Mạn chuẩn bị.
“Nhưng mà…. chỗ hoa quả kia đều là do em cắt.”
Tô Vi Vi tỏ vẻ chính mình cũng góp sức làm gì đó, khoe ra hai hộp đựng trái cây.
Có dâu tây, nho, dưa hấu, dưa gang và cả cà chua bi.
Đây đều là trái cây Tô Vi Vi trồng trong không gian, thuộc loại cây trồng hàng năm, chu kỳ sinh trưởng ngắn, ví dụ như đào, mận, táo, cam không thể ngay lập tức thu hoạch.
“Em chắc chắn, những trái cây này đều ăn rất ngon.”
Đồ vật của không gian, đương nhiên đều là đồ quý hiếm.
Tuy rằng không có không gian linh tuyền giống như của nhà người ta, nhưng không gian sản xuất ra rau quả chất lượng đều là tuyệt đỉnh, nhìn còn rất đẹp mã khiến Tô Vi Vi rất tự hào.
Đáy mắt Cố Dung Thời chứa ý cười:”Được, vậy thì tôi phải ăn nhiều trái cây hơn thôi.”
Bởi vì có nghĩ qua ở công viên giải trí không thể hâm nóng đồ ăn, nên mấy món Tô Vi Vi mang đến đều là món lạnh.
Món chính là sandwich với sushi.
Đương nhiên, thân là một người cuồng thịt, Tô Vi Vi không quên mang theo thịt bò hầm, phổi phu thê, gà chảy nước miếng cùng với một ít salad ăn kèm.
Vô cùng hoàn mỹ.
Hai người ngồi trên thảm cỏ dưới cây đại thụ già, gió thổi hây hây, cùng ăn cơm trưa, nghe có điểm thích ý.
Chỉ là…
“Nhóc con, em là ai?”
Tô Vi Vi cắn một ngụm dâu tây, nhìn “vị khách không mời mà đến.”
“Chị, ăn!”
Nhóc con nở một nụ cười “không răng” với Tô Vi Vi, ánh mắt chờ mong nhìn quả dâu tây đỏ mọng.
Tô Vi Vi nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy bóng dáng người lớn nhà thằng bé đâu.
Cậu nhóc nhìn khoảng hai, ba tuổi, mặc một cái quần yếm màu lam, trắng trắng mềm mềm như cục bánh trôi, Tô Vi Vi nhìn xong chỉ muốn sờ một cái.
“Nhóc con, em tên gì?”
Tô Vi Vi cầm quả dâu tây đưa ra trước mặt cậu quơ quơ.
“Nói cho chị biết em tên gì, quả dâu này sẽ là của em.”
Cục bánh trôi cười đến tít mắt.
“Hạo, Hạo Hạo.”
Tô Vi Vi đưa dâu tây cho cậu cầm, hỏi:”Thì ra em tên là Hạo Hạo. Hạo Hạo nhỏ đến đây với ai?”
“Đến…ừm, đến với bà ngoại.”
Tiểu Hạo Hạo cầm dâu tây gặm đến miệng đầy nước miếng, hai mắt tít vào vui vẻ vô cùng.
“Ngon quá… Còn muốn…”
Tô Vi Vi lại cho cậu một quả dâu tây nữa, tiện thể duỗi tay xoa mấy sợi tóc mềm mại trên trán cậu.
Lại hỏi thêm một chút bộ dáng cùng đặc điểm bà ngoại Hạo Hạo, tuy cậu nói năng có chút lộn xộn, nhưng cô cơ bản đã nắm được một chút thông tin.
Tô Vi Vi ôm Tiểu Hạo Hạo ngồi xuống, đặt hộp trái cây bên người cậu, nhẹ giọng hỏi.
“Hạo Hạo, em ngoan ngoãn ở đây ăn quả nhỏ với anh trai, chị giúp em đi tìm bà ngoại có được không?”