Còn nhiều hơn tổng tiền lương của cha mẹ Tô trong một tháng cộng vào.
“Mình quả nhiên chính là một tiểu thiên tài kiếm tiền”.
Tô Vi Vi vui sướng cất 109.5 đồng tiền mặt và giỏ tre, khăn trải bàn, mấy đồ linh tinh của mình vào không gian, tìm tới chỗ không người, cô cũng đi vào trong không gian luôn.
Ở trong biệt thự vui vẻ ăn cơm trưa mà chị gái đã chuẩn bị cho cô vào buổi sáng, lại đi ngủ trưa một lát rồi mới đi ra ngoài không gian.
Buổi chiều, Tô Vi Vi không định đi bán rau tiếp, buổi chiều có rất ít người đi mua đồ ăn, trời nắng nóng như thế này mà đóng đinh ở chợ thì thật là một quyết định không sáng suốt.
Cô định đi tìm một cơ hội làm ăn khác.
Tô Vi Vi đội mũ rơm đi dạo khắp Hàng thành để quan sát thị trường.
Thì ra Hàng thành của 20 năm trước có bộ dạng thế này.
Chỗ này vẫn là những căn nhà nhỏ lụp xụp, nhưng mà tương lai sẽ xây một cái trung tâm thương mại lớn ở đây.
Chỗ này trong tương lai sẽ xây một cái nhà trẻ tư nhân.
Nơi này là cổng tàu điện ngầm trong tương lai, đúng là đoạn đường hoàng kim mà!
Nơi này……
Tô Vi Vi càng xem càng thấy trái tim nóng bỏng.
Nếu như hiện tại có tiền thì chắc chắn cô sẽ ‘mua mua mua’ ở trên đoạn đường hoàng kim này, sau đó chờ làm bao thuê bà hạnh phúc.
Chỉ tiếc……
Không có tiền.
Đi tới đi tới, bất tri bất giác cô đã đi tới bên cạnh hồ nổi tiếng nhất ở thành phố Hàng.
Gió nhẹ thổi tới làm Tô Vi Vi thoải mái than nhẹ một tiếng.
“Thật mát mẻ”.
Bên hồ thoải mái quá.
Hơn nữa cảnh sắc cũng đẹp.
Cô quyết định là nếu như về sau cô có tiền thì nhất định sẽ mua nhà ở đây.
Tô Vi Vi vô ý thức lại đưa ra một lời khẳng định, sau đó bắt đầu đi dạo xung quanh hồ.
20 năm sau, vào mỗi ngày nghỉ thì nơi này đều là dòng người chen chúc xô đẩy, đâu phải tới để ngắm cảnh mà hoàn toàn chính là tới để ngắm người.
Nhưng 20 năm trước, bên này có rất ít người qua lại, có thể cho Tô Vi Vi thoải mái thưởng thức cảnh đẹp.
Tô Vi Vi vừa đi vừa sờ soạng ven đường, khuân vác động thực vật vào trong không gian.
Chỉ một chốc mà điểm số của Tô Vi Vi đã tăng lên một mảng lớn.
Sắp phá tan 10 vạn điểm.
“Hôm nay, liền phải tích lũy đủ 10 vạn điểm!”
Tô Vi Vi tin tưởng tràn đầy lập mà khẳng định.
Càng có nhiệt tình.
“A?”
Cô nhìn thấy một đóa hoa nhỏ màu tím ở ven đường, Tô Vi Vi vui vẻ, chạy chậm đi tới.
Lại là một gốc cây thực vật mới.
Điểm số, tao tới đây!
“A……”
Trong lòng nghĩ quá đẹp nên cô chạy hơi nhanh.
Tô Vi Vi không chú ý, dưới chân trượt một cái, chuẩn bị ngã vào trong hồ.
Xong rồi.
Trở về chắc chắn sẽ bị mẹ Tô mắng.
Tô Vi Vi nhắm mắt lại.
Không tận mắt nhìn thấy chính mình ngã xuống, đây là sự quật cường cuối cùng của cô.
Nhưng mà……
“Cẩn thận.”
Giọng nói trầm thấp của một thiếu niên vang lên ở bên tai, Tô Vi Vi bỗng nhiên phát hiện chính mình không bị ngã xuống hồ mà là rơi vào trong một vòng ôm ấm áp.
Chóp mũi là mùi thơm lạnh lẽo nhàn nhạt dễ ngửi.
Cô mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.
Đẹp trai!
Thật đẹp trai!
Quá đẹp trai!
Đẹp trai tới rớt bụi!