Chương 113 - Không Dễ Bắt Nạt
Chương 113 - Không Dễ Bắt NạtChương 113 - Không Dễ Bắt Nạt
Bà lão nổi giận.
Những người xem xung quanh cũng lui về sau.
Sợ không cẩn thận đụng tới Tô Vi Vi, đụng làm hư quả dâu tây trị giá 58,8 đồng kia.
"Đồ lừa đảo! Một quả dâu tây làm gì đắt như vậy?"
( v-)chém-
Tô Vi Vi bíu môi.
Dâu tây mỹ nhân có thể ví như dâu tây của Hermes.
Người ta là quả bán có giới hạn.
Kiếp trước Tô Vi Vi xem tin tức, thậm chí có một quả dâu tây mỹ nhân được bán đấu giá tới 50.000 yên, tức là 3.100 đồng.
Dâu tây mỹ nhân tâm thường, giá cũng vào khoảng 700.
Hiện tại cô chỉ đòi bà lão 58.8. thật sự là quá hiền lành quá lương thiện.
Bản thân Tô Vi Vi thích ăn dâu tây, hạt giống quả mỹ nhân này là do cô tốn rất nhiều công sức mới có được.
Cũng may mắn có không gian, bằng không dù cho có hạt giống, nhưng muốn gieo trông được thành công dâu tây mỹ nhân cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
"Điều cô ấy nói là sự thật, có thể tra được tin tức mỹ nhân trên báo chí, từ quốc đảo "Khu vườn tỉnh Niigata" trông được.
Cố Dung Thời đứng ra làm chứng cho Tô Vị Vi.
Chỉ là ánh mắt anh không dừng được liếc qua hộp trái cây trong tay Tô Vi Vi.
Nếu anh nhớ không lầm, loại dâu tây này là chủng loại quốc đảo mới trông được năm nay, hiện nay ở Hàng Châu không có nơi nào bán.
Dâu tây trong tay Tô Vi Vi là mua từ đâu?
Nhưng bây giờ không phải là lúc để truy xét tới vấn đề này.
"Dựa theo quy định tại điều 263 bộ luật hình sự nước ta.
Tội cướp tài sản là hành vi chiếm đoạt bất hợp pháp vì mục đích riêng, đối với tài sản của người khác, sử dụng bạo lực với người bảo quản, cưỡng ép hoặc các thủ đoạn khác thì đều là hành vi dùng vũ lực để chiếm đoạt tài sản. Hơn nữa, trong luật hình sự không có giới hạn về số tiền, chỉ cân hành vi của thủ phạm là hành vi cướp giật, cho dù thực tế tiền cướp được nhiều hay ít thì đều cấu thành tội cướp tài sản.
Bản án được đưa ra theo tiêu chuẩn kết án là phạt tù thời gian từ ba năm đến dưới mười năm.
Cho nên...
Bà lão, có cân chúng tôi báo cảnh sát không?”
Bà lão:...
Hung bạo sợ liêu lĩnh, liều lĩnh sợ không muốn sống.
Không muốn sống cũng sợ pháp luật.
Thằng bé này nói bô bô nãy giờ, một câu bà ta cũng nghe không hiểu.
Nhưng bà hiểu được, nếu thật sự gọi cảnh sát thì hình như bà ta sẽ phải ngồi tù.
Ngay lập tức, bà lão bò dậy từ trên mặt đất, nắm lấy bảo bối của bà ta chạy nhanh như chớp.
Nào có dấu vết bị thương ở đâu.
"Cố Dung Thời, vẫn là anh lợi hại."
Có kỹ năng chuyên môn đúng là khác biệt.
Mở miệng là quy định pháp luật, ngậm miệng là dọa người khác bỏ chạy.
Đối với phong thái của Cố Dung Thời lúc nãy.
Tô Vi Vi xoa cằm, hoàn toàn có thể hướng Cố Dung Thời theo con đường luật sư này.
Đến lúc đó cô kinh doanh dẫn theo Cố Dung Thời, giới thiệu với người ta... Đây là luật sư riêng của tôi.
Rất ngầu.
Rất có thể diện!
Tô Vi Vi rơi vào ảo mộng tốt đẹp, hồn nhiên không để ý tới bà ngoại Chu và ông ngoại Chu đã tới từ khi nào.
"Vi Vi, bọn họ vừa mới nói cái gì 58 đồng một quả dâu tây, dâu tây giá đắt như vậy sao?'
Tô Vi Vi:... Nhanh chóng cất hộp trái cây trên tay.
"Dâu tây làm gì đắt như vậy, nếu thật sự có dâu tây như vậy, sau này nhà chúng ta cần gì phải làm ăn nữa, đi trông dâu được rồi."
Bà ngoại Chu gật đầu.
Lời này nói không sai.
Xem ra chắc chắn là bà ấy nghe lầm...
Ngoài điều không vui nho nhỏ này, chuyến đi công viên trò chơi hôm nay khá thú vị.
Tiểu đậu đinh Huyên Huyên vui vẻ nhất, cô bé đổi tất cả bảy bông hoa hồng nhỏ thành các hạng mục trò chơi khác nhau.
Hơn nữa chị hai còn tặng kèm cho cô bé một hạng mục bánh xe quay.
Bà ngoại Chu và ông ngoại Chu vốn nghĩ hôm nay đến đây để trông cháu.
Không ngờ rằng Vi Vị còn lôi kéo bọn họ ngồi xe dạo chơi, còn ngồi bánh xe quay gì đó.
Bánh xe quay cao như vậy, lúc lên tới chỗ cao nhất, có thể nhìn thấy cả nửa Hàng Châu.
Sống ở nông thôn hơn nửa đời người bà ngoại Chu và ông ngoại Chu đang dựa lên lan can bánh xe quay, tham lam nhìn ra bên ngoài không chớp mắt.
Tô Vi Vi nhìn cảnh này thì nhịn không được mỉm cười.
Kiếp trước, cô chưa kịp hiếu thảo thật tốt với bà ngoại Chu và ông ngoại Chu.
Sống lại lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không để những tiếc nuối đó lặp lại lân nữa.
Bà ngoại Chu, ông ngoại Chu đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Tô Vi Vi mỉm cười nhìn bọn họ.
"Tách tách."
Còn Cố Dung Thời...
Dùng camera ghi lại khoảnh khắc này.