Chương 153 - Chị Gái Ma Quỷ
Chương 153 - Chị Gái Ma QuỷChương 153 - Chị Gái Ma Quỷ
Thứ bảy.
Tô Vi Vi dậy sớm, ở trong tiểu khu chạy một vòng, sau đó quay về uống một cốc sữa bò rồi mới bắt đầu ăn sáng.
"Bà ngoại, trưa nay con không về ăn cơm."
Bà ngoại Chu đặt một bát cá hâm nóng hổi lên bàn, nghe vậy có chút tiếc nuối.
"Sáng nay ông ngoại con mua hai con bồ câu, béo lắm, vốn đang tính trưa hầm canh bồi bổ cho mấy đứa, thuận tiện mang một ít cho ba mẹ mấy đứa, nếu vậy..."
Bà ngoại Chu rất nhanh đưa ra quyết định.
"Vậy thôi để tối hầm đi."
Ba Tô mẹ Tô bên kia trưa nào cũng bận rộn vô cùng, không rảnh lo xem ăn cái gì, bà ngoại Chu mặc dù đã gả con gái đi, nhưng...
Dù sao vẫn do chính mình dứt ruột đẻ ra, không lo không được.
Cho nên mỗi ngày vào buổi chiêu, đều sẽ nhờ ông ngoại Chu đi đưa cơm, cho bọn họ ăn thứ gì đó ngon, đừng ăn linh tinh làm hại thân mình.
Bồ câu hầm là món bồi bổ rất tốt.
Nhưng mà...
Vào thời điểm mấu chốt, bà ngoại Chu dứt khoát quyết định, từ bỏ con gái mình, chọn cháu gái.
Cháu gái so với con gái đã gả đi quan trong hơn.
Con gái không có canh uống thì thôi.
Nhưng cháu gái bà không thể thiếu một ngụm đó được.
Tô Vi Vi:...kỳ thật cũng không cân như vậy.
Đột nhiên có chút cảm giác đồng cảm với mẫu thân đại nhân...
Nhanh chóng ăn xong bữa sáng Tô Vi Vi liền thay một bộ quần áo chỉn chu rồi vội vội vàng vàng ra cửa.
Vừa xuống dưới lâu đã thấy Chu Hướng Tây cùng một đám nhóc ngồi xổm trước chậu hoa xem đàn kiến nhỏ đang chuyển nhà.
Ừm, bên cạnh anh còn có một cục nho nhỏ, là tiểu đậu đinh Huyên Huyên nhà cô. Không khí buổi sáng không tồi, ông ngoại Chu sẽ thường hay dẫn Huyên Huyên xuống lầu đi bộ trong chốc lát.
Mỗi ngày ba lần, Huyên Huyên liền biến thành nhóc con có độ nhận diện cao nhất ở trong tiểu khu, không ít người rất thích tiểu đậu đinh hoạt bát này.
Hiện tại, Huyên Huyên đã trở thành "đại tỷ" của đám nhóc ở tiểu khu.
"Tiểu Hổ, cơm cậu đâu?"
"Đông Đông, đừng đụng vào kiến nhỏ."
"Ai, Nữu Nữu, cậu tránh ra."
Đậu đinh được gọi là Tiểu Hổ vội vàng móc từ trong túi ra một quả trứng gà.
"Trứng, trứng trứng...Cho...Ăn!"
Huyên Huyên liếc nhìn Tiểu Hổ.
Đến nói cũng không nói được một câu hoàn chỉnh nữa.
Thật mất mặt.
Huyên Huyên lập tức đá văng Tiểu Hổ ra khỏi danh sách tiểu đệ của mình.
"Đại tỷ" Huyên Huyên duỗi tay túm lấy trứng gà trong tay Tiểu Hổ, "bang" một tiếng ném vỡ trên mặt đất.
Trứng gà lập tức vỡ tan.
Lòng trắng trứng với lòng đỏ chậm chảy ra bên ngoài.
Huyên Huyên cùng một đám nhóc con xúm lại, chia ba xẻ bảy trứng gà trên đất thành khối nhỏ, trông mong chờ đợi đàn kiến qua nhặt.
Tô Vi Vi:...
Sự sắp đặt của vận mệnh thực sự quá lớn.
Huyên Huyên còn nhỏ như vậy cũng đã bày ra khí thế của một "đại tỷ" rồi.
Hơn nữa...
Cô còn tò mò vì sao dưới chậu hoa có nhiều kiến như vậy.
Hóa ra là bởi vì hôm nào cũng có một đám nhóc bám riết không tha.
“Tô Huyên Huyền."
Huyên Huyên còn đang ra oai chỉ huy một đám tiểu đệ, nghe thấy tiếng gọi thân thể béo mập liền cứng đờ. Đến rồi.
Ánh nhìn của ác ma.
Lưỡi hái của tử thần.
Triệu hoán của địa ngục.
Huyên Huyên cúi đầu, gục người xuống ôm đầu gối, co lại thành một cục.
Đến đây đi, tàn phá cô bé đi.
Cô bé đã là tiểu thiên sứ đã nghiệm qua phong sương.
Tô Vi Vi buồn cười nhìn nhóc con biểu diễn.
"Bà ngoại nấu bữa sáng xong rồi, mau lên ăn đi, còn chuyện lãng phí lương thực này tối chúng ta nói chuyện sau."
Trước để tiểu đậu đỉnh tự mình hiểu ra, buổi tối dạy dỗ mới có tác dụng.
Tô Vi Vi dọa Huyên Huyên một cái, rồi gọi Chu Hướng Tây đang ngượng ngùng đứng lên, sau đó nghênh ngang rời đi.
Một lúc sau, cục bột nhỏ bên cạnh bồn hoa mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
A...
Rốt cuộc cũng đi rồi.
Chị gái ma quỷ/tử thần/địa ngục buổi tối sẽ trở về, cô bé phải làm gì bây giờ?
Trên mặt nhỏ của Huyên Huyên tràn đầy lo lắng.
Bây nhờ bỏ nhà trốn đi có còn kịp không?...