Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 157 - Chương 157 - Quyết Định

Chương 157 - Quyết Định Chương 157 - Quyết ĐịnhChương 157 - Quyết Định

Đàm Oánh Oánh đã mở miệng thì không thể ngừng lại.

Blah blah blah, xem như đem hết tất cả những ấm ức trong lòng trong khoảng thời gian này đều nói ra.

Nói xong vừa ngẩng đầu lên.

Cô bé nghe đến mức hai mắt tỏa sáng, một tay chống cằm, thậm chí còn không biết lấy từ đâu ra một hộp dưa hấu.

Vừa ăn dưa vừa nghe.

Bên cạnh cô bé chính là người đàn ông mặc âu phục đi giày da, mắt ngấn lệ nhìn cô ấy đầy thương cảm.

Ừm, trông hơi ngớ ngẩn.

"Chị nói xong rồi sao?"

Tô Vi Vi có hơi chưa đã thèm.

Đây là chương mở đầu tiêu chuẩn của một bài văn phản công trả thù.

Chỉ tiếc, Đàm Oánh Oánh không có trọng sinh, cũng không có không gian, dị năng gì gì đó.

Nhưng mà...

Nhưng mà cô ấy được cô - nữ chính của quyển sách này xem trọng.

"Nếu đã nói xong, vậy thì... Chúc mừng chị Đàm Oánh Oánh, chị đã thành công gia nhập vào cửa hàng thời trang nữ Bella."

Đàm Oánh Oánh:...

Cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

Nhưng mà...

Có thể thuận lợi tìm được công việc, cô ấy vẫn thật sự rất vui.

Cảm giác u ám bao phủ lấy chính mình dường như đã tiêu tan không ít.

"Khi nào thì tôi có thể bắt đầu làm việc?"

Khi nào có thể nhận được tiền?

" Chị cần được đào tạo trước khi vào làm, chị có thể bắt đầu làm việc chính thức sau khi cửa hàng quần áo được trang hoàng xong." Tô Vi Vi giới thiệu ngắn gọn về các mức lương và phúc lợi khác nhau mà cô ấy được hưởng sau khi gia nhập công ty.

Không phải cô chém gió.

Vào năm 1996. việc một cửa hàng quần áo đưa ra những đãi ngộ như vậy, tuyệt đối là có một không hai.

Đàm Oánh Oánh cũng tương đối hài lòng.

Thậm chí còn hấp dẫn hơn so với những gì cô ấy đã nhìn thấy trên tờ quảng cáo, chỉ là...

Tô Vi Vi cười cười, cô đương nhiên hiểu suy nghĩ của Đàm Oánh Oánh.

" Đào tạo được trả lương, nói cách khác, bắt đầu tính lương từ ngày mai, đến lúc đó sẽ thống nhất ký kết hợp đồng với mọi người."

Đàm Oánh Oánh yên tâm.

Cô ấy đứng dậy cúi người thật sâu vê phía của Tô Vi Vi.

"Cảm ơn."

Đàm Oánh Oánh xem như đã nhìn ra, đừng nhìn cô bé này tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng người thật sự đưa ra quyết định lại chính là em ấy.

Cô ấy có thể thành công nhận được công việc với khuôn mặt bầm tím này, đều nhờ vào cô bé này cả.

"Vậy chị về trước đi, ngày mai nhớ đến đây đúng giờ."

Tô Vi Vi rất hài lòng với những tin đồn mà cô ấy nghe được hôm nay.

Cảm giác nghe đương sự tường thuật khác hoàn toàn với nghe tường trình của thám tử tư.

Một cái là bài sảng văn kinh điển, một cái là bài báo cáo học thuật.

Hơn nữa, từ lời kể của Đàm Oánh Oánh, Tô Vi Vi cũng nhận ra một chỗ hơi kỳ lạ.

Cô dường như đã hiểu tiền của chú ba Tô từ đâu mà đến.

Đàm Oánh Oánh thật sự đã giúp đỡ cô một việc lớn mà cô ấy không hề hay biết.

Chỉ dựa vào chuyện này, Tô Vi Vi giao một suất công việc cho Đàm Oánh Oánh cũng không lỗ.

Huống chi...

Tô Vi Vi cũng rất thích tính cách của Đàm Oánh Oánh, rất hợp với khẩu vị của cô... "Vi Vi, cô Đàm đó thật đáng thương."

Chu Hướng Tây khit mũi, hai mắt đỏ hoe.

Cô ấy chẳng những bị người mình hẹn hò trong hai năm lừa dối, còn liên lụy đến cả nhà, chuyện này cô ấy đau buồn và tự trách đến thế nào chứ.

"Cao Tuấn đó thực sự không phải là người tốt, còn có người tên Thôi Dĩnh kia, thật sự quá xấu rồi, chúng ta nhất định phải giúp đỡ cô Đàm đó."

Uổng cho cô Đàm còn muốn nói chân tướng sự tình cho cô ta, miễn cho cô ta bị lừa.

"Giúp?"

Trong lòng Tô Vi Vi đương nhiên cũng có suy nghĩ này.

Thậm chí ngay cả kế hoạch hành động cũng sắp nghĩ xong rồi.

Nhưng mà điều này chủ yếu là do cô đã biết trước tình hình của Cao Tuấn.

Đối phương đã đưa dao vào tay cô rồi, không chém thì thật có lỗi quá.

Nhưng mà...

Phản ứng này của anh họ Hướng Tây, có phải hơi tốt bụng quá mức, tình cảm quá mức rồi không?

Là một doanh nhân, chỉ mới nghe xong lời nói của một bên đã hoàn toàn tin tưởng, không chỉ cảm động chính mình, mà còn muốn giúp đỡ người khác đòi công bằng.

Tính cách thánh phụ này không được đâu.

"Anh họ, Tiểu Minh nói ông nội hắn sống đến 103 tuổi, anh biết tại sao không?"

Chu Hướng Tây:...

Tiểu Minh là ai?

Ông nội hắn thật sự sống đến 103 tuổi sao?

Thật là lợi hại đó.
Bình Luận (0)
Comment