Chương 194 - Băm Xương
Chương 194 - Băm XươngChương 194 - Băm Xương
Cậu hai Chu tới gia đình Tô mới biết được, lần này gọi ông ấy tới, chủ yếu là ý muốn của Vi Vi.
Đương nhiên...
Bà ngoại Chu và ông ngoại Chu là hai chỗ dựa lớn phía sau Tô Vi Vi, trước mặt ba mẹ, cậu hai Chu đến nửa chữ cũng không dám nhiều lời, ngoan ngoãn đợi Tô Vi Vi trở về.
Dù sao có bà ngoại Chu bên cạnh, cậu hai Chu cũng không lo lắng không có chuyện để làm.
Tiếng chuông báo tiết học cuối cùng vừa vang lên, Tô Vi Vi lập tức đeo cặp sách mà cô đã thu dọn từ sớm, chạy ra khỏi lớp.
Hôm qua, vì tiếp đãi Giang Thụy, cô đã xin nghỉ học một ngày, hôm nay phải ngoan ngoãn đi học.
Đương nhiên, vì tiếp đãi Giang Thụy, cô phải tìm hướng dẫn viên du lịch tốt nhất ở Hàng Châu, đưa Giang Thụy thăm thú khắp nơi.
Giang Thụy mới đầu không để ý lắm, sau mới nghĩ tới.
Ồ, Tô Vi Vi mới 13 tuổi, đang học cấp hai.
Vì thế...
Cô còn phải đi học!
Cho nên, hai người chỉ hẹn nhau đi ăn tối trò chuyện.
Nhưng mà, trước bữa cơm chiều, Tô Vi Vi muốn về nhà trước, gặp cậu hai Chu một lần.
Về đến nhà, Tô Vi Vi nhanh chóng tìm được cậu hai Chu đang cầm dao trong bếp.
"Vi Vi trở về rồi sao? Lại đây uống ly nước, gấp như vậy làm gì, cậu hai Chu cũng không chạy đi đâu mất."
Bà ngoại Chu đau lòng đưa ly nước qua cho Tô Vị VI.
"Đúng lúc cậu hai Chu con đến, bà mua rất nhiều xương, nhờ cậu hai Chu chặt thành khúc nhỏ, gói lại để tủ đông, lúc nào muốn ăn, thì lấy một túi nhỏ, rất tiện."
Bà ngoại Chu sai con trai thứ hai rất đúng lúc.
Bình thường chuyện chặt xương như thế này, bà không tìm được ai. Ông già thì xương cốt đã già, con rể bận rộn bên ngoài cả ngày, thằng cả càng bận bịu quanh tiệm cơm không rảnh, chỉ có con thứ hai là dễ sai bảo nhất.
"Lão nhị, chút chặt xương xong, băm thêm thịt dùm mẹ, Vi Vi thích hoành thánh nhỏ thịt tươi."
Cậu hai Chu:...
Lòng kích động, tay run rẩy...
Bởi vì chặt quá nhiều xương, đôi tay ông ấy đã run rẩy không khống chế được.
"Bà ngoại, cái đó... Cậu hai Chu cũng vất vả, chuyện chặt xương như này, hay là chúng ta đưa xương đến cửa hàng thịt, để ông chủ chặt đi, còn có nhân thịt, cũng có thể băm nhân thịt ở đó."
Cậu hai Chu thật đáng thương.
Tới Hàng Châu một chuyến, lại bị sai bảo làm việc.
Cậu hai Chu cảm động muốn khóc.
Vẫn là Vi Vi quan tâm ông ấy.
Nhưng mà...
"Như vậy sao được!"
Bà ngoại Chu hoàn toàn không đồng ý.
"Chủ tiệm thịt rất gian xảo, tùy ý chặt thành một đống xương to rất khó ăn, vẫn là nên chặt thành từng khúc nhỏ, để tiện ăn, hơn nữa máy xay thịt ở cửa hàng thịt thì thịt gì cũng xay, băm thịt ở chỗ đó sẽ bị hao phí, không thể được, vẫn nên tự mình băm nhân thịt, có lợi hơn, cậu hai Chu con làm chuyện này rất thành thạo, để cậu con làm."
Tô Vi Vi nhìn cậu hai Chu với ánh mắt 'Con chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi.
Bà ngoại Chu nhìn hiên lành, nhưng thực tế khi đã đưa ra quyết định thì mười con bò cũng không cách nào kéo lại được.
"Vậy... Bà ngoại, con tìm cậu hai Chu có chút chuyện, nếu không, bà để cậu hai Chu cất mấy thứ này đi mai làm tiếp được không? Không phải chúng ta cũng nên ăn cơm tối rồi đúng không bà?"
Lần này, Tô Vị Vi đã thuyết phục thành công.
Bà ngoại Chu cuối cùng cũng ban phát lòng tốt, tha cho cậu hai Chu.
Cậu hai Chu bước ra khỏi nhà bếp, quả thực muốn ôm Tô Vi Vi khóc.
Thật không dễ dàng. Cha không thương mẹ không yêu, đây là số phận của các con trai nhà họ Chu. Tô Vi Vi buồn cười đưa cậu hai Chu đến ngồi trên sô pha ở phòng khách, sau đó cô đưa Ít trái cây cho cậu hai Chu, đặc biệt là lê.