Chương 210 - Mời Ăn Cơm
Chương 210 - Mời Ăn CơmChương 210 - Mời Ăn Cơm
Đại soái ca ấm áp như ngọc phía sau chị gái là ai?I
Có phải anh trai nhỏ ở lầu trên không?
'Dáng vẻ oai hùng hào sảng' của cô vừa rồi, đều bị anh ấy nhìn thấy sao?
Ôi hình ảnh của côi!
Tô Vi Vi rốt cuộc run rẩy đứng không vững.
Còn có chút thương tâm.
Mau, kết hợp cô với BGM.
Bông tuyết bay bay gió bắc thổi, thế giới mênh mông, một nhành hàn mai kiêu ngạo đứng trong tuyết...
"Tô Vi Vi, vẻ mặt tiếc nuối này của em là có ý gì?"
Nhận được điện thoại do bảo vệ cổng an ninh có lòng tốt gọi tới, Cố Dung Thời vội vàng chạy xuống, mới vừa đến cửa tiểu khu, đã nhìn thấy vẻ mặt 'bi thương” của Tô Vi Vi đối với Bùi Cẩn.
"A? Cố Dung Thời? Sao anh tới đây?"
"Ừm”
Giọng Cố Dung Thời có chút lạnh lùng.
Nếu không tới, ai biết được...
"Anh nghe chú bảo vệ cửa nói thím ba em đến đây gây chuyện, bà ta đâu?"
Đã giải quyết rồi?
Cũng đúng, Tô Vi Vi ra tay, chắc chắn thím ba Tô không phải là đối thủ.
Chỉ là...
Nghe thấy tên thím ba Tô, lòng Tô Vi Vi nhộn nhạo.
Chính vì thím ba Tô này, làm hại cô mất mặt trước đại soái ca ấm áp như ngọc.
Không được, cô phải tìm chỗ thư giãn!
Chỉ cần tôi mau chạy trốn, xấu hổ không đuổi kịp tôi!
"Cố Dung Thời, nhanh, chúng ta trở về nhanh đi!"
Tô Vi Vi kéo Cố Dung Thời nhanh chóng biến mất. Gió cũng như tôi, bị lưu đày đến tận cùng...
Xa xa, còn để lại một câu.
"Chị, em về trước, chị phải cảm ơn người ta thật tốt nha -"
Tô Mạn Mạn chớp chớp mắt.
Lại chớp chớp mắt.
Đừng đoán suy nghĩ của Vi Vi, có đoán cũng đoán không được.
“Cái kia... Bùi, Bùi....
Xưng hô sao đây?
Bạn học Bùi?
Nhưng thoạt nhìn hình như Bùi Cẩn đã vượt qua phạm vi bạn học.
Gọi anh trai nhỏ giống như Tô Vi Vi?
Tô Mạn Mạn tỏ vẻ:... Nô tì làm không được.
"Kêu tôi là Bùi Cẩn được rồi."
Bùi Cẩn rời mắt khỏi người Tô Vi Vĩ.
"Bùi Cẩn, lúc nấy cám ơn anh, nếu không nhờ anh, tôi, tôi cũng không biết nên làm thế nào."
Tô Mạn Mạn nghiêm túc làm theo lời dặn dò của em gái, nghiêm túc cám ơn Bùi Cẩn.
"Không cần khách sáo."
Bùi Cẩn nhìn Tô Mạn Mạn trước mặt, lại nghĩ tới cô bé vừa giương nanh múa vuốt kia.
Hai chị em cô đúng là khác nhau hoàn toàn.
Một người dịu dàng như nước, một người dũng mãnh như hổ.
( Tô Vi Vi:... Anh trai nhỏ, anh xác định muốn hình dung em như vậy sao o(-rr)o )
"Tôi cũng không làm gì, vẫn là em gái cô tài giỏi."
Ừm.
Lần đầu tiên gặp là mèo con nhiệt tình phóng khoáng, lần thứ hai gặp là hổ con giương nanh múa vuốt.
Cực kỳ lợi hại. Tô Mạn Mạn lắc đầu, "Chuyện đó không giống nhau."
Vi Vi là em gái, chị em nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau, nhưng Bùi Cẩn lại là người ngoài.
Vi Vi đã từng nói, giúp mình là tình cảm, không phải là nghĩa vụ.
Bùi Cẩn sẵn sàng đưa tay, chứng tỏ anh ấy là người tốt.
"Bùi Cẩn, nếu có thể, có thể mời anh đến nhà tôi ăn cơm tối để cảm ơn được không? Hoặc là, món kho lần trước anh nếm thử cảm thấy thế nào? Hay là tôi lại cho anh một ít nhé.'
Bùi Cẩn vốn định từ chối, nhớ đến hộp món kho lần trước, lời nói từ chối tự nhiên nói không ra lời.
Mắt nhìn thấy túi sách học phụ đạo của Tô Mạn Mạn bị ném sang một bên, Bùi Cẩn giúp nhặt lên, tự nhiên đi cùng Tô Mạn Mạn vào phía trong, nhẹ nhàng mở miệng.
"Nhắc mới nhớ hộp món kho lần trước cô đưa tới vẫn còn ở nhà tôi, tôi đã rửa sạch sẽ, để chút nữa tôi đưa xuống cho mọi người."
Sau đó mang hộp khác lên.
Tô Mạn Mạn vội vàng cười gật đầu đồng ý.
Tốt quá, hoàn thành nhiệm vụ Vi Vi giao.
Tô Mạn Mạn và Bùi Cẩn vừa nói chuyện vừa cùng nhau đi vào tiểu khu.
Mà phía sau bọn họ...
Chu Hướng Tây ngây ngẩn ôm cánh tay bị thương của mình.
Tựa như ôm trái tim bị thương của mình.
Các người, không nhận ra đã bỏ tôi lại sao?