Chương 225 - Thật Là Đẹp
Chương 225 - Thật Là ĐẹpChương 225 - Thật Là Đẹp
"Ba ơi, không sao mà, còn có con đi chung với ba nữa.”
Đứng bên cạnh ba Tô, Tô Mạn Mạn tốt bụng mà an ủi.
Vừa mới nãy, Tô Mạn Mạn chính là nhìn thấy ba Tô một mình đứng ở bên cạnh xe quá mức đáng thương, cho nên cố ý xuống xe, chuẩn bị cùng ba Tô gọi thêm một chiếc xe về nhà.
Nhưng mà...
“Tô Mạn Mạn?"
Một giọng nói quen thuộc từ lối vào trung tâm thương mại vọng đến.
Tô Mạn Mạn quay đầu nhìn lại, không nghĩ tới lại nhìn thấy được một bóng dáng mà cô hoàn toàn không dự đoán trước được.
"Bùi Cẩn? Anh cũng đến dạo trung tâm thương mại à?"
Còn tưởng rằng như là người giống như Bùi Cẩn, đều không thích đi dạo phố chứ.
Cho dù là đi dạo phố thì chắc chắn cũng là được mẹ dẫn đến...
Nhưng...
Tô Mạn Mạn nhìn xung quanh người Bùi Cẩn một cái, lại không nhìn thấy bóng dáng của người đi cùng.
“Anh đi một mình thôi sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Tô Mạn Mạn liền hối hận.
Cô sao lại có thể hỏi như vậy chứ?
Nếu như Bùi Cẩn thật sự đi một mình thì xấu hổ biết bao.
Bùi Cẩn đúng thật là đi một mình đến đây, nhưng anh ta không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại mỉm cười nhìn vào đôi mắt của Tô Mạn Mạn.
"Tôi đến đây là muốn chọn một món quà cho trưởng bối, vốn đang lo một mình chọn quà cáp thì không có mắt nhìn, nếu đã đụng phải em ở đây, không biết có thể nhờ em giúp tôi chọn được hay không?”
Tô Mạn Mạn giờ phút này đang tự trách chính mình lanh mồm lanh miệng, nghe được lời mời của Bùi Cẩn, lập tức gật đầu đồng ý.
"Không có vấn đề gì, nếu anh không chê mắt nhìn của em, thì để em giúp anh một chút vậy, anh đợi một lát, em nói với ba em một tiếng." Sau đó... Ba Tô rất nhanh đã được báo cho hay.
"Ba ơi, Bùi Cẩn muốn mua quà cho người nhà, anh ấy nhờ con giúp đỡ, con đã đồng ý với anh ấy rồi, ba tự mình ngoan ngoãn về nhà nha -"
Ba Tô:...
Bông tuyết bay phấp phới gió bắc rền vang, trời đất một mảnh mênh mông, một cành hàn mai kiêu hãnh đứng trong tuyết...
Tô ba buồn rầu thê thảm bi ai một mình về nhà.
Tô Mạn Mạn thì lại một lần nữa xoay người đi vào trung tâm thương mại thành phố Hàng, vừa đi vừa dò hỏi Bùi Cẩn.
"Anh mua quà muốn tặng cho ai vậy? Là trưởng bối nam hay là trưởng bối nữ? Đối phương có đặc biệt yêu thích cái gì không? Hoặc là gần đây có đặc biệt cần đến thứ gì không?"
"Là tặng cho ông ngoại bà ngoại của tôi, nhưng mà..."
Bùi Cẩn nhíu mày.
"Nhưng mà, bọn họ hẳn là không thiếu thứ gì, còn về sở thích của bọn họ... Ông ngoại tôi thích uống trà, bà ngoại tôi... Thích quần áo xinh đẹp."
Nghĩ đến hai người lớn tuổi trong nhà, nụ cười hờ hững vẫn luôn treo trên mặt Bùi Cẩm cũng sâu hơn mấy phần.
“Thật là đẹp.”
Tô Mạn Mạn nhịn không được nhỏ giọng nói thâm một câu.
"Ừm? Em nói gì vậy?"
Trong trung tâm thương mại quá mức ồn ào, Bùi Cẩn chỉ có thể nhìn thấy đôi môi của Tô Mạn Mạn mấp máy một chút, lại hoàn toàn không nghe được âm thanh gì.
Tô Mạn Mạn:... Mặt mũi đỏ bừng.
Cô, cô thế nhưng lại nói ra theo bản năng!
Cô thật sự không phải người mê trail
Phụ nữ nhà họ Tô các cô, nếu xếp một bảng xếp hạng yêu cái đẹp, cô tuyệt đối là người đếm ngược từ dưới lên al
Tuy rằng, Vi Vi luôn nói rằng đó là vì cô ấy quá ngại bày tỏ.
Cô lúc trước cũng chính là thích những đồ vật đẹp đẽ, nhưng cũng không giống như hôm nay vậy mà lại không khống chế được chính mình al May mắn Bùi Cẩn không nghe thấy.
"Không, em không nói gì cải"
Tô Mạn Mạn vội vàng xua tay, sau đó lại cảm giác như vậy quả thực là lạy ông tôi ở bụi này, vội vàng nói sang chuyện khác.
"Ông ngoại anh thích uống trà sao, chuyện này nhưng thật ra đơn giản, thành phố Hàng có rất nhiều loại trà ngon, nhưng mà... Em nghĩ là ông ngoại anh ngày thường đã uống qua đủ loại trà ngon rồi, nhưng thật ra có thể chọn một vài loại trà có mùi vị mới lạ lại thích hợp cho người già, nói ra thì Vi Vi có quen biết một vài người bạn bè am hiểu về lĩnh vực này, em ấy thường hay sưu tầm ít trà ngon về nhà, tuy rằng em không hiểu lắm, nhưng mà ông ngoại em nói ông ấy rất thích, nếu anh không chê, em có thể giúp anh xin Vị Vi một ít trà, hoặc là tìm Vi Vi hỏi thông tin liên lạc của bạn em ấy.."