Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 248 - Chương 248 - Nhà Thiết Kế Trang Sức

Chương 248 - Nhà Thiết Kế Trang Sức Chương 248 - Nhà Thiết Kế Trang SứcChương 248 - Nhà Thiết Kế Trang Sức

Ông ngoại Chu nhiệt tình mười phần cũng không biết, nhóc con mà ông tin tưởng yêu quý đã không ngần ngại đem ông bán mất.

Giờ phút này, ông đang dẫn theo hai tiểu đệ thuận lợi hoàn thành việc mua sắm, mang theo bao lớn bao nhỏ quay trở về.

Có nguyên liệu, bà ngoại Chu lập tức đi vào bếp.

Chẳng mấy chốc, mùi thịt kho thơm phức đã lan ra.

Đám trẻ con trong nhà không nhịn được hít khí.

Thơm quá, không nhịn nổi.

Muốn đi ăn vụng.

"Cố Dung Thời, chúng ta đến nhà anh đi."

Tô Vi Vi là người đầu tiên nhịn không được.

Nếu còn ở đây nữa thì đúng là tra tấn mà.

Còn lâu nữa thịt kho mới chín, sao cô có thể nhịn trong thời gian dài như vậy chứ.

Cần phải đi cách ly thôi.

"Được.'

Yêu cầu của Tô Vi Vị rất hợp với suy nghĩ của Cố Dung Thời.

Anh còn ước gì cô có thể cách xa Bùi Cẩn kia thêm một chút.

"Gần đây tôi mới mua vài quyển sách, em muốn đọc không?

"Được nha, là thể loại gì?"

Tô Vi Vi cùng nhau đứng dậy, hướng thư phòng mà đi.

Cũng không biết là vô tình hay cố ý, Cô Dung Thời vừa vặn đứng giữa, ngăn cách Tô Vi Vi với Bùi Cẩn.

Tô Vi Vi vừa đi được hai bước, bỗng nhiên dừng lại.

"Đúng rồi, chị, chị muốn qua cùng em không?”

Để một mình Tô Mạn Mạn ở đây hình như không an toàn lắm.

Ý niệm trong lòng Tô Vi Vi vừa chuyển, theo bản năng nhìn về hướng Bùi Cẩn.

Nhưng mà... Thứ đập vào mắt lại là gương mặt đẹp trai của Cố Dung Thời.

"Hả? Chị..."

Tô Mạn Mạn có chút lúng túng.

Nhưng dưới ánh mắt của em gái, vẫn chọn ăn ngay nói thật.

"Chị đã hứa với anh Bùi, cùng anh ấy đi xem tác phẩm..."

Cái gì?

Chuông cảnh báo trong lòng Tô Vi Vị điên cuồng reo.

Bùi Cẩn thế mà đã bắt đầu xuống tay với chị gái cô?

Còn là ở lúc mà cô không hề biết?

Nếu không phải hôm nay vừa vặn hỏi, có phải chị gái sẽ sớm bị Bùi Cẩn lừa đi không?

"Hai người hẹn nhau khi nào? Hơn nữa... Tác phẩm? Tác phẩm gì?"

Lại nói, đến giờ cô còn chưa biết, rốt cuộc Bùi Cẩn làm nghề gì.

"Vi Vi, em không biết sao, anh Bùi là một nhà thiết kế trang sức đó!"

Ánh mắt Tô Mạn Mạn lấp lánh, sùng bái nhìn Bùi Cẩn.

Dưới ảnh hưởng của Tô Vi Vi, Tô Mạn Mạn đã nghĩ xong tương lai cô muốn làm gì.

Cô muốn làm một nhà thiết kế, vẽ rã thật nhiêu đồ đẹp cho mọi người mặc.

Ngày thường ngoài học tập, Tô Mạn Mạn cũng chăm chỉ tập vẽ, xem rất nhiều tạp chí thời trang nước ngoài, nghiên cứu trào lưu trang phục, học hỏi phong cách của các bậc thầy nổi tiếng.

Thậm chỉ còn sẽ đi thử một vài bản thảo thiết kế.

Tuy rằng còn nhiều non nớt, nhưng...

Tô Mạn Mạn rất thích những việc này.

Giong như Ví Vi từng nói.

Làm chuyện mình thích là điêu hạnh phúc nhất, biến điều mình thích thành sự nghiệp càng là chuyện hạnh phúc hơn nữa.

Giống như...

Vi Vi đem kiếm tiền thành sự nghiệp của chính em ấy.

Cho dù là tác phẩm của cô bây giờ còn rất non nớt. Nhưng Vi Vi cũng nói với cô, mỗi một bậc thầy cũng đều là từ non nớt trưởng thành lên.

Đây là quá trình ai cũng phải trải qua, nên cô không cần thấy ngại.

Có em gái cổ vũ, mỗi lần Tô Mạn Mạn có linh cảm, đều phác họa lại vào sổ nhỏ, chậm rãi, cũng tích cóp được 1 quyển thật dày.

Sau đó trùng hợp bị Bùi Cẩn đến nhà chơi thấy được.

Vốn dĩ cô còn có chút ngại.

Nhưng...

Bùi Cẩn lại chủ động nói ra.

Anh là một nhà thiết kế trang sức, tuy rằng cái đó cùng thiết kế thời trang khác nhau, nhưng đều là nghệ thuật cả.

Bùi Cẩn rất nhanh có thể chỉ cho Tô Mạn Mạn vài điểm trước đây cô không để ý đến.

Còn chia sẻ cho cô không ít kinh nghiệm của chính anh.

Những thứ đó khiến Tô Mạn Mạn có cảm giác như đào được bảo bối vậy.

Sự sùng bái đối với Bùi Cẩn càng tăng lên.

Cho nên khi Bùi Cẩn mời cô lên nhà anh cùng xem bản thảo thiết kế, cô liền không chút do dự đã đồng ý rồi.

Thậm chí còn có chút gấp không chờ nổi.

Tô Vi Vi nghe xong, chỉ muốn đỡ trán thở dài.

Chị gái cô đúng là đồ ngốc bạch ngọt mài

Chỉ như vậy đã lập tức đồng ý đến nhà người ta.
Bình Luận (0)
Comment