Chương 27 - Tức Giận
Chương 27 - Tức GiậnChương 27 - Tức Giận
Năm đó hai vợ chồng bọn họ ăn trầu nuốt rau để tiết kiệm tiên cho chú em đi học, bây giờ hắn mới có công việc tốt như vậy trong thành phố.
Bọn họ cũng không hy vọng chú em có thể báo đáp, những cũng không thể hướng mũi dao đâm vào họ như thế này chứ.
"Mẹ, đừng nóng giận.'
Tô Vi Vi tiến đến bóp vai cho mẹ Tô.
"Mẹ tức giận như vậy thì người đau lòng không phải là chúng con sao, tuy nhiên... Kỳ thật thím nhỏ chính là thích khoe khoang, nhưng ai có thể khiến cho thím ấy khoe khoang như vậy.'
Vốn dĩ mẹ Tô cảm thấy trong lòng dễ chịu một chút vì được Tô Vi Vi xoa bóp cho.
Thời khắc mấu chốt vẫn là tiểu áo bông tốt bụng.
Nhưng quay đầu liên nghe được Tô Vi Vi nói... Lòng dạ tiểu áo bông đã bị hắc hóa rồi.
"Đi đi đi, đừng có chọc mẹ thêm tức giận."
"Mẹ, mẹ nghe con nói đã, thím nhỏ cùng với chú nhỏ của con đều là nhân viên công chức, một tháng cũng không kiếm được nhiêu bằng một nửa mẹ buôn bán đâu, ở phương diện này mẹ mạnh hơn so với thím ấy nhiều lắm. Tô Chí Bằng học hành cũng ổn, nhưng so với chị của con vẫn kém hơn rất nhiều, ở phương diện học tập nhà chúng ta cũng có thể đè bẹp nhà họ. Thím ấy cũng chỉ có thể ỷ vào việc mình là người thành phố mà khoe khoang ở trước mặt mẹ thôi."
Mẹ Tô sững sờ.
Nói như vậy... Hình như cũng có chút có lý.
Nhưng...
"Chúng ta chính là dân quê điểm hình, làm sao so sánh được với người trong thành phố bọn họ."
"Vậy thì chúng ta liên trở thành người thành phố không phải xong rồi sao, con có hỏi qua rồi, ở Hàng Châu này chỉ cần có thể mua nhà là có thể cư trú ở đây, chỉ cần mua nhà, con và chị con liên có thể trực tiếp chuyển trường đến Hàng Châu, không cần phải đóng học phí, có thể trực tiếp thi cử ở đây, thành tích của chị con tốt như vậy, lại có môi trường dạy học tốt, đến lúc đó liền có thể đậu một trường đại học tốt cho mẹ xem. "Mua nhà sao?"
Mẹ Tô có chút dao động.
Nếu là trước kia, bà khẳng định là nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện mua nhà.
Đó chính là nhà ở đấy.
Bà cùng với lão Tô mấy năm nay vất vả cực khổ, còn không phải là vì nuôi lớn mấy đứa con sao, còn có thể xây một căn nhà lớn.
Nhưng hiện giờ... Mặc dù mới kinh doanh tiệm cơm không bao lâu nhưng số tiền kiếm được mỗi ngày lại khiến bà cảm thấy rất tự tin.
Hiện tại bà chính là kiếm được 6000 đồng một tháng!
"Đúng vậy, hơn nữa mua nhà rồi thì chúng ta cũng không cần phải chen chúc bên trong tâng hầm, không tốt cho sức khỏe. Mua nhà ở, người một nhà chúng ta sẽ luôn được ở cạnh nhau, mỗi năm cũng không cần phải ở riêng hai nơi, mẹ cũng không biết, mẹ với ba đi làm ở bên ngoài, để cho mấy đứa bọn con ở nhà, mỗi ngày phải đạp xe nửa tiếng từ trong thôn lên thị trấn để đi học, vào mùa đông tay của chị đều bị lở loét cả."
"Nhưng... nhà ở trong thành phố Hàng Châu rất đắt."
"Không đắt, vừa đúng lúc con biết có người đang muốn bán nhà, chỉ có một vạn đồng tiền! Là nhà độc lập, còn có một cái sân rộng!"
Mẹ Tô :...'Tô Vi Vi, hoá ra là con đã ở chỗ này đợi mẹ sẵn rồi?"
Tô Vi Vi ngượng ngùng cười: "Còn không phải là do đúng lúc sao, cũng đúng lúc cục cảnh sát vừa mới khen thưởng con một vạn đồng, chúng ta liền dùng số tiên này để mua nhà được không? Con muốn được ở cùng với ba mẹ."