Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 338 - Chương 338 - Ai Dạy Ai?

Chương 338 - Ai Dạy Ai? Chương 338 - Ai Dạy Ai?Chương 338 - Ai Dạy Ai?

Tuy rằng trong lòng đã hận không thể để Tô Vi Vi chết đi.

Nhưng trên mặt... Dương Lỗi vẫn phải khen ngợi Tô Vi Vi.

"Tốt lắm, bạn học Tô Vi Vi em làm rất tốt."

Tốt đến nỗi làm người ta muốn bóp chết eml

Tô Vi Vi nở một nụ cười hồn nhiên.

"Thầy giáo thây khen em như vậy, em thật ngượng ngùng, đều là vì lời nói và việc làm của thầy đều mẫu mực, mới có được hạng nhất này, người có công lao lớn nhất chính là thây đó."

"Phụt...'

Trong phòng có một thầy giáo không nhịn được mà bật cười.

Lúc này vừa vặn là giờ nghỉ trưa, rất nhiều giáo viên đều ở văn phòng.

Khi Tô Vi Vi gõ cửa và bước vào, mọi người đã linh cảm được rằng có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó, rất nhiều người đang chờ xem trò cười.

Mà cô bé Tô Vi Vi này... Quả nhiên cũng không làm cho người ta thất vọng.

Nhìn xem, mới vừa mở miệng đã cà khia rồi.

Kia cái gì mà ' lời nói và việc làm đều mẫu mực ', cũng quá thông miinh rồi.

Làm người ta theo bản năng liên nhớ tới lúc ấy Tô Vi Vị nói như thế nào về Dương Lỗi.

Ba kỷ luật lớn dán Dương Lỗi, thây giáo phúc hắc chọc trò cười.

Quả thực trở thành trò cười trong trường rồi.

Dương Lỗi vội vàng theo âm thanh mà nhìn sang.

Ai đang cười nhạo ông ta vậy chứ?

Nhưng mà, quay đầu lại nhìn, thế mà chỉ nhìn thấy mọi người đều đang cúi đầu xuống, hoàn toàn không phân biệt được rốt cuộc là ai.

Ngược lại có một cô giáo lấy một túi hạt dưa từ trên bàn của mình ra và đưa cho giáo viên bên cạnh.

"Tiểu Lý, tôi thấy cô buổi trưa ăn không nhiều, nên ăn thêm chút gì đi."

Tiểu Lý cười tủm tỉm nhận lấy hạt dưa, lấy bình trà của mình ra. "Cảm ơn cô giáo Vương, chỗ tôi có bạch trà loại ngon nhất, để tôi pha cho cô một ly nhé.

Uống trà ăn hạt dưa, xem kịch.

Dương Lỗi:...

Biết rõ mọi người đều ở trong văn phòng đều đang xem trò cười của mình, nhưng mà...Ông ta lại không thể nào tức giận được.

"Được rồi, thây biết bạn học Tô Vi Vi đã vất vả rồi, sắp đến giờ học, em về lớp trước đi.

Dương Lỗi không muốn tiếp tục dây dưa với Tô Vi Vi ở trong văn phòng.

Đuổi người đi trước rồi tính sau.

Chỉ là...

Dương Lỗi không muốn, nhưng Tô Vi Vi thì muốn.

Tô Vi Vi đặt tờ giấy khen lên trên bàn làm việc của Dương Lỗi.

"Thầy ơi... Thật ra em cũng biết, gần đây trong trường có rất nhiều lời đồn đại, nói rằng bởi vì em không tặng quà cho thây, cho nên thầy mới cố ý gây khó dễ em, giao cho em làm báo bảng, chính là muốn gây khó dễ cho em, để em tự tiêu tiền giải quyết chuyện làm báo bảng...

"Nói bậy!"

Tô Vi Vi còn chưa nói xong, đã bị giọng nói tức giận của Dương Lỗi cắt ngang.

"TạchU"

Dương Lỗi trực tiếp đứng lên.

"Là ai nói như vậy? Chuyện này là ai nói vậy? Đây là vu khống, đây là một sự vu khống rõ ràng"

Nói đúng còn nói to cái gì chứ?

Cho dù đó là sự thật đi nữa ông ta cũng sẽ không bao giờ thừa nhận!

Ông ta cực khổ dạy dỗ học sinh như vậy, lấy một chút quà cáp như vậy thì sao chứ?

Có gì để nghị luận chứ?

Tô Vi Vi vô cùng tán thành gật đầu thật mạnh.

"Một người thầy nghiêm chỉnh chấp hành ' ba kỷ luật lớn tám điều chú ý ' giống như thây, sao lại có thể làm ra chuyện đòi quà cáp từ học sinh chứ? Đây chính là sự vu khống lớn nhất với người liêm khiết trong sạch như thầy! Em tuyệt đối sẽ không để cho người khác vu khống thầy đâu.!"

Tô Vi Vi vừa nói vừa vẫy cánh tay nhỏ bé của mình để bày tỏ sự phẫn nộ.

Bộ dáng này, rõ ràng là cô bé còn tức giận hơn cả Dương Lỗi.

Dương Lỗi:...

Loại cảm giác này, vô cùng kỳ quái.

Cô bé Tô Vi Vi này, lại muốn gây rắc rối gì đây?

Những giáo viên khác trong văn phòng đang uống trà ăn hạt dưa và xem kịch cũng có chút bối rối.

Chẳng lẽ... Điểm cuối của khoa học là thần học?

Bọn họ hiểu sai ý của Tô Vi Vi?
Bình Luận (0)
Comment