Chương 340 - Hối Hận Đã Muộn
Chương 340 - Hối Hận Đã MuộnChương 340 - Hối Hận Đã Muộn
Thầy hiệu trưởng?
Không ai nghĩ đến thây hiệu trưởng lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.
Chuyện này...
Ông ấy đến đây từ bao giờ vậy?
Đã nghe được bao lâu rồi?
Đặc biệt là Dương Lỗi, vào lúc nhìn thấy thầy hiệu trưởng ông ấy thiếu chút nữa đã quỳ xuống.
Ông ta bỗng nhiên có cảm giác rất là không ổn.
Hình như ông ta sắp bị lòi đuôi rồi.
"Hiệu trưởng à, thầy nghe tôi nói đã, thật ra..."
"Không cần phải nói nữa."
Thầy hiệu trưởng cũng không muốn nghe ông ta nói mấy lời vô nghĩa.
"Dương Lỗi, cậu đã làm giáo viên đã nhiều năm như vậy nhưng lại không dạy dỗ học sinh cho tốt. Ngược lại, cậu còn khiến một chức nghiệp thần thánh như giáo viên trở thành công cụ để cậu gom tiền."
Thầy hiệu trưởng vô cùng đau đớn nói tiếp:
"Dương Lỗi, trường học của chúng tôi không thể nào chấp nhận một giáo viên như thây được. Từ hôm nay chở đi, cậu sẽ không còn là giáo viên Nhị trung của thành phố Hàn nữa. Với lại tình huống của cậu có tính chất đặc biệt nên tôi đã báo cáo việc làm của thầy nên cục giáo dục rồi. Vậy nên cậu phải chịu kết quả xử lý thế nào sẽ do nhóm lãnh đạo của cục giáo dục quyết định. Cậu...tự giải quyết cho tốt đi."
Dương Lỗiï:...Nước mắt chó của ông ta sắp ngăn không được nữa.
Tại sao trước kia mẹ ông ta lại đặt cho ông ta cái tên như vậy chứ?
Cái tên này còn không phải có ý nghĩa là cả cuộc đời này của ông ta sẽ ngập tràn trong nước mắt hay sao?
Cuộc đời ông ta phải chăng chính là bi kịch?
"Hiệu trưởng à, thầy không thể làm như vậy được, tôi, tôi... Tô Vi Vi bọn họ đều là nói bậy, bọn họ đang bôi nhọ tôi!
"Ồ, thầy Dương à, sao thầy có thể nói ra những lời như vậy chứ?" Lúc này Tô Vi Vi đang trốn sau lưng thầy hiệu trưởng bỗng nhiên ló ra cái đầu nhỏ đáng yêu của mình.
"Thầy nói như vậy thật là khiến em đau lòng, rõ ràng em rất kiên định tin tưởng vào con người của thầy. Em chính là một người hâm mộ trung thành của thầy - -"
Tô Vi Vi tỏ ra thiếu chút nữa đã khóc lóc nức nở.
"Cho dù em có nghe được từ miệng của vợ và con trai thầy nhiều lời bôi nhọ như vậy, nhưng em vẫn luôn tin tưởng thầy là một người giáo viên tốt. Thây luôn sống thanh thanh bạch bạch, tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy từng đường kim mũi chỉ của bất kỳ học sinh nào. Em còn chuẩn bị muốn giúp thây khôi phục thanh danh nữa nha, thầy quên rồi sao?"
Dương Lỗi:...
Ông ta, ông ta có vạn điều muốn giải thích nhưng lúc này lại nói không nên lời nữa.
Thì ra những việc ông ta đã làm trước kia đều là do vợ và con trai ông ta nói ra?
Trách không được, thời gian mới được một ngày mà Tô Vi Vi đã có tìm được nhiều chứng cứ bôi nhọ ông ta như vậy.
Thì ra tất cả đều là do con nhóc này tìm được nguồn tin tình báo đáng tin như vậy.
Cũng phải trách ông ta, không có việc gì lại mang tất cả quà tặng thu được mang hết vê nhà còn khoe khoang cho bà vợ của ông ta nghe.
Hiện tại...một chuyện cũng không sót, bị lôi ra toàn bộ rồi.
Hiện tại Dương Lỗi rất hối hận, vô cùng hối hận.
Nhưng ông ta vẫn muốn thử giãy giụa một chút.
"Hiệu trưởng à, tôi đã biết sai rồi, là do tôi nhất thời bị mỡ heo che tâm. Khi phụ huynh học sinh tặng quà, tôi từ chối không được nên mới nhận lấy. Tôi, tôi hiện tại sẽ lập tức mang những quà tặng kia đi trả lại, vê sau cũng sẽ không vi phạm lại loại chuyện này nữa, thầy tha thứ cho tôi một lần thôi được không?”
Dương Lỗi một phen nước mắt nước mũi khóc lóc vô cùng thương tâm.
Thầy hiệu trưởng lại bất động thanh sắc kéo giãn khoảng cách với Dương Lỗi.
Cái tên này lát nữa sẽ không nhào lên ôm đùi ông ấy khóc lóc kể lể rồi bôi đầy nước mắt nước mũi lên người ông ấy chứ?
Vì an toàn của bản thân, tốt nhất là ông ấy vẫn lên kéo giãn khoảng cách với cậu ta.
Sau khi đã lui đến một khoảng cách an toàn, thây hiệu trưởng mới thở phào nhẹ nhõm một cái, Ngay sau đó, ông ấy mới khiến sắc mặt của bản thân trở nên nghiêm túc, vô cùng đau đớn mà nói: "Dương Lỗi ơi là Dương Lỗi, cậu quá hồ đồ rồi..."