Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 377 - Chương 377 - Muốn Bán Manh

Chương 377 - Muốn Bán Manh Chương 377 - Muốn Bán ManhChương 377 - Muốn Bán Manh

"Ha ha, ha ha ha.”

Tô Mạn Mạn xấu hổ cười hai tiếng.

"Được rồi, Chị Mạn Mạn sẽ thật cố gắng, tranh thủ kiếm tiền, cảm ơn Tiểu Huyên Huyên, em đi tìm chị hai Vi Vi của em chơi đi."

Thế giới tiểu đậu đinh thật khó hiểu, quả nhiên chỉ có Vị Vi có thể giao tiếp trôi chảy với Tiểu Huyên Huyên.

Trước tiên Tô Mạn Mạn chuẩn bị từ từ, vẫn nên giao tiểu đậu đinh cho Vi Vi trước đi.

Nhưng mà, Tiểu Huyên Huyên lại không muốn đi.

"Vậy... Chị Mạn Mạn, chừng nào chị mới có tiền như chị hai Vị Vi2"

Tô Mạn Mạn:...!IIS(1?⁄ ) ⁄

Tiểu Huyên Huyên em đang đùa gì vậy?

Chị Mạn Mạn của em có cố gắng thế nào, có lẽ cả đời cũng không thể giàu có như chị hai Vi Vi của eml

Có phải em đòi hỏi ở chị quá cao đúng không?

"Huyên Huyên à... Cái này... Chỉ sợ là có hơi khó?”

"Cái gì? š( v@" a"

Tiểu Huyên Huyên không hài lòng.

"Chị Mạn Mạn sao chị lại có thể như vậy, chị không kiếm tiền, sao có thể cho tiền em, để em giàu có như chị hai Vi Vi?"

Miệng nhỏ của Tiểu Huyên Huyên ngậm lại.

"Huyên Huyên còn muốn tiêu tiền cho chị hai Vi Vi đó."

Tiêu tiền là đại gia.

Huyên Huyên tiêu tiên cho chị hai Vi Vi, chị hai Vi Vi cũng sẽ giống Tiểu Huyên Huyên... Ôm đùi, làm nũng, xoa bóp...

Nghĩ đến ngày đó, Tiểu Huyên Huyên kích động sắp chảy cả nước mắt từ khóe miệng (7)

Tô Mạn Mạn:...

Em cút đi! Hoá ra em kêu chị cố gắng kiếm tiền, là vì để lấy tiên của chị so sánh với Vi Vi xem ai có nhiều tiền hơn sao?

Tô Mạn Mạn làm chị, thật sự bị xúc phạm.

Chẳng những cô ấy bị Tiểu Huyên Huyên nghi ngờ khả năng kiếm tiền, thậm chí... Tiểu Huyên Huyên chỉ muốn lấy tiền từ cô ấy, lại chưa từng nghĩ muốn lấy tiền từ Vi Vi.

Thậm chí, còn phải nói là lấy tiền từ cô ấy để đưa cho Vi Vi sử dụng.

Ai thân ai xơ, vừa nhìn biết ngay.

Cô ấy... Căn bản không phải là chị ruột đúng không?

Tô Mạn Mạn đã khóc lã trong nhà vệ sinh.

Nhưng mà Tiểu Huyên Huyên vẫn không muốn buông tha cho Tô Mạn Mạn.

"Chị Mạn Mạn, chị suy nghĩ kỹ đi, chị phải mau mau kiếm tiền nha -"

Không kiếm tiền, làm sao khiến Tiểu Huyên Huyên hưởng thụ sự đối xử mà bây giờ chị hai Vi Vị có được chứ?

Tiểu Huyên Huyên cũng muốn khiến chị hai Vi Vi xoa chân bóp vai cho cô bé.

Tô Mạn Mạn khóc không ra nước mắt.

"Huyên Huyên, chị không thể nghĩ ra được, nếu không, em giúp chị nghĩ xem?"

Tiểu Huyên Huyên nhìn Tô Mạn Mạn hận sắt không thành thép.

Đến cuối cùng vẫn là muốn cô bé đích thân xuống ngựa.

"Chị hai Vi Vi làm thế nào kiếm được tiền? Hình như là bán đồ, chúng ta cũng bán đồ đi

Tiểu Huyên Huyên vung tay nhỏ đầy thịt lên, quyết định!

Bán đồ kiếm tiền.

Tô Mạn Mạn:...

"Cho nên, em muốn bán gì để kiếm tiền đây?”

Tiểu Huyên Huyên nghiêng đầu: "Bán đồ nha -"

Tô Mạn Mạn: "Thứ gì?"

Tiểu Huyên Huyên: "Đồ chính là đồ nha -"

Tô Mạn Mạn cảm giác bản thân sắp phát điên.

"Huyên Huyên à, chúng ta phải bán một thứ gì cụ thể mới có thể kiếm được tiền nha, giống như là em nói muốn ăn cái gì, không phải đơn giản là ăn 'đồ, mà là cụ thể muốn ăn cơm, dùng bữa, ăn thịt, ăn trái cây, biết không?”

Tiểu Huyên Huyên nhíu mày.

Thế giới người lớn thật phức tạp.

Đôi mày nhỏ cau lại một lúc lâu, đột nhiên giãn ra.

"Em nghĩ ra rồi -"

Tô Mạn Mạn cũng hơi tò mò nhìn tiểu đậu đinh, chuẩn bị nghe xem cô bé có thể bán thứ gì kiếm tiền.

Nhìn thấy Tiểu Huyên Huyên đưa đôi tay nhỏ mũm mĩm, ôm lấy khuôn mặt trẻ con nhỏ bé mập mạp của mình, nở nụ cười ngọt ngào hồn nhiên với Tô Mạn Mạn.

"Huyên Huyên muốn bán... Sự dễ thương -"
Bình Luận (0)
Comment