Chương 402 - Ai Mới Là Người Đáng Thương Nhất
Chương 402 - Ai Mới Là Người Đáng Thương NhấtChương 402 - Ai Mới Là Người Đáng Thương Nhất
"Tên Quải Quải không dễ nghe, ừm...đổi thành Ngoan Ngoãn đi, nhóc là bé ngoan của chị."
“Gâu.
Labrador, không, Ngoan Ngoãn kêu lên một tiếng, hiển nhiên rất thích cái tên này.
'Ngoan Ngoãn -'
Tiểu Huyên Huyên ôm lấy đầu Ngoan Ngoãn.
"Ngoan Ngoãn, mi về sau phải ngoan ngoãn nha."
Tiểu Huyên Huyên nhiệt tình mang chocolate, thạch trái cây linh tinh của mình ra, chuẩn bị cùng bạn nhỏ chia sẻ.
Nhưng mà...
"Chó con không ăn cái đó được.'
Tô Vi Vi vội vàng ngăn cản.
Chocolate có nhiều ca cao, sẽ gây tác động đến hệ thần kinh cùng cơ tim của chó nhỏ, làm nó bị ngộ độc, cho nên, người nuôi chó đều biết, không thể cho cún con ăn chocolate.
Chó lớn cho ăn một chút cũng không sao, nhưng chó nhỏ thì chắc chắn không thể.
'Là vậy sao?"
Tiểu Huyên Huyên đáng thương nhìn chị hai, sau đó ôm lấy đầu chó.
"Ngoan Ngoãn mi thật đáng thương, chỉ có thể ăn một ít thịt..."
Chu Hướng Bắc đứng một bên:...
Chỉ có thể ăn thịt là rất đáng thương sao?
Anh đây cũng đã vài chương không được lên sân khấu, vậy mà chẳng có ai nhớ, so ra anh càng đáng thương hơn phải không?...
Khoan nói Chu Hướng Bắc oán niệm như thế nào.
Tô Vi Vi bắt đầu dẫn theo Tiểu Huyên Huyên huấn luyện Ngoan Ngoãn.
Thời điểm chó nhỏ vừa mới dung nhập vào nhà, là thời gian huấn luyện tốt nhất, nếu không dưỡng cho nó thói quen tốt trước, về sau sẽ rất khó.
Cũng may, chó nhỏ được không gian thanh lọc qua, lại nhận Tô Vi Vi làm chủ, nên vô cùng phối hợp.
Rất nhanh, Ngoan Ngoãn đối với mấy cái mệnh lệnh đơn giản như "Ngồi xuống”,'Bắt tay" "Lại đây" gì đó đã có thể phối hợp.
Sau đó đến cả đi vệ sinh ở trong bồn, tự mình xả nước cũng đều biết rõ rồi.
Đến mức bà ngoại Chu cũng phải ngạc nhiên kêu lên...
Chó con thành tinh.
Chó nhỏ thông minh như vậy cũng là lần đầu tiên mà bà nhìn thấy, đối với Ngoan Ngoãn thích vô cùng, còn cố ý nấu xương làm giải nhất khích lệ nó.
Tiện thể, cũng làm canh củ sen hầm cho mấy đứa trẻ trong nhà uống.
'Oa, ngon quá.'
Dung Tình uống một hớp canh củ sen xương hầm, hạnh phúc đến kêu lên.
Hóa ra cuộc sống của Vi Vi chính là như vậy...
Sao cô lại không đến Hàng thị sớm một chút nhỉ?
Trách không được anh họ đi rồi liên không muốn về, đến cô hiện tại cũng đều không muốn và...
Bên này, Ngoan Ngoãn rất nhanh đã chiếm được cảm tình của cả nhà.
Bên kia, mẹ Tô cũng đã làm xong ổ chó cho nó.
Dùng vải dệt mềm mại cùng với bông lót thành ổ, đặt ở một góc của ban công.
Có mang sa che đi ánh nắng mặt trời, còn có cây xanh rũ xuống tạo thành một nơi kín đáo.
Tô Vi Vi nhìn xong vừa lòng gật đầu.
Ừm, rất tốt, thật tuyệt.
Tài thủ công của mẹ thật đỉnh mà.
Chị Mạn Mạn khéo léo như vậy còn không phải do mẹ truyền lại sao.
Ngoan Ngoãn chui vào ổ của mình tự lăn một vòng, hạnh phúc kêu hai tiếng, không lâu sau đã ngủ mất.
Vừa nãy chơi cùng Tiểu Huyên Huyên quá mệt mỏi.
Ngay cả Tiểu Huyên Huyên, giờ phút này cũng chống mông lên, co tròn người trên sô pha làm một giấc mộng đẹp.
Một người một chó. Tô Vi Vi thậm chí có thể đoán trước được, tương lai sẽ náo nhiệt đến cỡ nào.
Nhưng mà...
"Mẹ, mặt mẹ...
Tô Vi Vi nhìn mặt mẹ Tô, có chút đau lòng.
"Mặt mẹ làm sao vậy?”
Mẹ Tô theo bản năng sờ mặt mình.
Bà một năm không ra cửa, làn da đã tốt lên không ít, một lần nữa toát ra vẻ phong thái mỹ nhân.
Tô Vi Vi quay đầu, không nhìn chính là sự ôn nhu lớn nhất của cô với bà rồi.
"Mẹ vẫn nên tự mình xem đi."
Mẹ Tô không hiểu, nhưng vẫn đi toilet.
Sau đó...
"A a a, mặt mẹlI!"