Chương 448 - Nhân Viên Sale Trời Sinh
Chương 448 - Nhân Viên Sale Trời SinhChương 448 - Nhân Viên Sale Trời Sinh
Tô Vi Vi vốn tưởng rằng, Đường Minh Viễn có thể khiến một công ty lớn thất bại đến như thế này, chính là một tên phú nhị đại không đáng tin cậy.
Nhưng hôm nay nghe Đường Minh Viễn nói một vòng, lại nghe nói bản thân Đường Minh Viễn chính là người đứng đầu doanh số bán hàng, cô lại có chút nhìn Đường Minh Viễn với con mắt khác.
"Doanh số của công ty đều được anh nắm chắc trong tay?"
"Chuyện đó là đương nhiên, tôi nói thế nào cũng là tổng giám đốc của công ty, đương nhiên sẽ không thật sự cái gì cũng không làm, hơn nữa cái thứ như doanh số... Ở trong nước nói đến cùng cũng là bàn về giao tình, bàn về giá cả, hai điểm này, tôi đều không có vấn đề gì."
Nói thế nào, Đường Minh Viễn anh ta cũng là thiếu gia của Đường gia , các mối quan hệ đều là có sẵn cả.
Hơn nữa tính cách của Đường Minh Viễn hào phóng rộng rãi, nói chuyện lại dễ nghe.
Lúc trước kia cũng một thiếu gia phong lưu, tự có vầng sáng buling buling.
Đi đến chỗ nào cũng được người ta gọi một tiếng ' Đường thiếu gia, Đường thiếu' đó.
Cũng chỉ là gần đây, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, mới có vẻ suy sút một chút.
Tô Vi Vi càng thêm tò mò.
Lập tức dò hỏi Đường Minh Viễn tỉ mỉ kỹ càng một phen, phát hiện ra rằng...
Đường Minh Viễn quả nhiên là một nhân tài.
Không hổ là cái phú nhị đại, ăn nhậu chơi bời không gì không giỏi, loại người này đi ra ngoài làm nhân viên sales, đi khai thác thị trường, thật sự luôn luôn thuận lợi.
Loại này khí chất thiếu gia giàu có được bồi dưỡng này, cái loại kiêu ngạo từ trong xương cốt này, còn có tâm nhìn xa trông rộng khiến cho anh ta khi giao tiếp với người khác lại bất tri bất giác có thể chiếm thế thượng phong, còn khiến người khác cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Lúc Đường Minh Viễn ra ngoài bàn chuyện làm ăn, đương nhiên có thể nói ra được giá cả thích hợp nhất.
Hơn nữa thân phận của Đường Minh Viễn cũng định sẵn việc anh ta có được mạng lưới quan hệ rộng rãi. Quả thực chính là nhân viên sales trời sinh mà.
"Đường thiếu."
Tô Vi Vi nhìn Đường Minh Viễn với đôi mắt sáng lấp lánh, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.
"Anh thật sự muốn bán công ty mỹ phẩm dưỡng da này sao?"
Đường Minh Viễn nhìn cái giang sơn do một tay anh ta gầy dựng nên một cái, tuy rằng thật sự rất đau lòng, nhưng anh ta vẫn gật gật đầu.
"Đúng vậy.'
"Nhưng chẳng lẽ anh sẽ không hối hận sao? Sẽ không đau lòng sao? Sẽ không tiếc nuối sao?"
Đường Minh Viễn:... Xin em đừng nói nữa.
Tôi cũng đã hối hận, đau lòng, tiếc nuối muốn chết rồi đây.
Nhưng tôi có thể làm sao bây giờ?
"Tôi hết tiền rồi."
Tuy rằng Đường Minh Viễn là một tên phú nhị đại.
Nhưng mà, khoản tiền mà người nhà cho anh ta để gây dựng sự nghiệp cũng là hữu hạn.
Tiêu hết tiền còn không làm ra được thành tích gì, Đường Minh Viễn chỉ có thể về nhà kế thừa gia sản hàng trăm triệu, làm một ông chủ mỏ than đau khổ rồi.
Đúng vậy, gia đình Đường Minh Viễn sở hữu một khu mỏ.
Anh ta là đứa con trai ngốc nghếch của một ông chủ mỏ than chính cống.
"Em có tiền!"
Tô Vi Vi vỗ tay một cái.
"Còn không phải là tiền thôi sao, em có, như vậy đi, em bỏ tiền ra mua lại công ty này, sau đó lại cho anh 10% cổ phần, mời anh tiếp tục đảm nhiệm chức vụ giám đốc kinh doanh của công ty, không không không, cái chức giám đốc này không xứng với thân phận của Đường thiếu anh, Đường thiếu anh vẫn là tổng giám đốc, phụ trách phát triển thị trường của công ty, như thế nào?”
Ừm?
Đường Minh Viễn sửng sốt? Còn có thể như vậy sao?
"Em... Em muốn giữ anh ở lại đây sao?"
Công ty này đã bị anh ta làm cho thua lỗ đó.
"Chuyện đó là đương nhiên, thật ra thì năng lực của Đường thiếu vẫn rất mạnh, chỉ là thế mạnh của anh là phát triển thị trường, nhưng anh là người không có chuyên môn trong lĩnh vực nghiên cứu phát triển sản phẩm, cho nên đã bị lừa, nhưng em thì khác, em có tiền, hơn nữa, em còn biết nghiên cứu phát triển sản phẩm."
"Em? Nghiên cứu phát triển sản phẩm?”