Chương 486 - Thi Đại Học 4
Chương 486 - Thi Đại Học 4Chương 486 - Thi Đại Học 4
Dù sao khi ở nhà, hai đứa nhỏ này cũng thường xuyên ở trong thư phòng của Cố Dung Thời đọc sách hoặc nghỉ ngơi. Vậy nên lúc này ba Tô cũng không cảm thấy hai đứa nhỏ ở chung một phòng nghỉ trưa một lát thì có cái vấn đề gì.
Chỉ cần không ngủ chung trên một cái giường thì cũng sẽ không có chuyện gì to tát cả.
Mà nếu như có ngủ chung trên một cái giường...
Khi đó có khi ba Tô còn có thể... cảm thấy vui mừng nha.
Chờ đến khi Cố Dung Thời và Tô Vi Vi đi nghỉ ngơi rôi, mẹ Tô rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa mà mở miệng hỏi ba Tô.
"Lão Tô, tại sao lúc nấy ông lại ngăn không cho tôi hỏi Vi Vi chứ? Con nhóc kia vì sao hôm nay lại có thể bước ra từ bên trong trường thi được nha?"
Ba Tô giữ chặt mẹ Tô đang xúc động lại.
"Chuyện này còn có gì không rõ ràng nữa? Vi Vi khẳng định đã đăng ký than gia thi đại học trước."
"Nhưng... Con bé đang làm gì vậy nha, tại sao cũng không nói trước một tiếng cho tôi biết chứ?"
"Nếu con bé nói trước thì bà có thể đồng ý sao?"
"Vậy khẳng định là không được nha. Thành tích của Vi Vi từ trước tới nay đều tốt như vậy, nếu con bé lại học thêm một năm nữa khẳng định có thể thi được kết quả càng tốt hơn. Đến lúc đó dù Vi Vi có muốn thi đậu Thanh Hoa, Bắc Đại còn không phải là thoải mái sao?"
"Cho nên... Con bé biết chắc chắn là bà sẽ phản đối vậy nên làm sao còn có thể nói trước với bà? Nói ra để bà ngăn cản nó à? Vi Vi đây rõ ràng là muốn tiền trảm hậu tấu."
Cứ nhìn bộ dạng này của mẹ Tô là biết, nếu bà ấy biết chắc chắn sẽ ngăn cản không cho Tô Vi Vi đăng ký tham gia thi đại học trước. Cho dù lời mẹ Tô nói không có tác dụng gì lớn, Tô Vi Vi sẽ không nghe bà ấy ngăn cản... nhưng bà ấy sẽ lải nhải, sẽ dùng đôi mắt u oán nhìn cô nha.
Vì thế so với việc nói trước với mẹ Tô còn không băng tiền trảm hậu tấu luôn.
Điêu này vào nháy mắt khi ba Tô nhìn thấy Tô Vi Vi, ông ấy đã nghĩ thông suốt.
Chỉ là... Ba Tô nghĩ đến việc trước đó, ngay cả bản thân ông ấy cũng không biết gì vê chuyện này nhưng mà thằng nhóc Cố Dung Thời kia lại biết thì ánh mắt ba Tô cũng trở nên có hơi u oán.
Ô ôô, Vi Vi à, con không còn yêu ba nữa sao?
“Nhưng...
Mẹ Tô vẫn còn muốn nói thêm gì đó.
"Hiện tại muốn nói cái gì thì cũng đã chậm, Vi Vi đã báo danh xong. Bà vẫn nên để con gái an tâm tham gia thi đại học đi, hơn nữa... Bà nói xem, con người ta muốn vào đại học là để làm gì?"
"Đương nhiên là để có lí lịch đẹp, sau này có thể tìm được công việc tốt."
Mẹ Tô trả lời rất nhanh.
"Ông nhìn xem, con trai lão Vương trong tiểu khu chúng ta chính là tốt nghiệp từ Thanh Hoa, sau đó đã trực tiếp xuất ngoại hiện tại cuộc sống trôi qua rất tốt!"
Ba Tô ý vị thâm trường, "Vậy bà thấy Vi Vi của chúng ta sau này còn phải đi tìm việc nữa sao?"
Mẹ Tô....
"Cuộc sống hiện tại của Vi Vi nhà chúng ta còn chưa đủ tốt sao? Bản thân con bé đã là bà chủ còn cần ra ngoài đi làm việc cho người khác nữa sao?"
Mẹ Tô:...'Nhưng, nhưng con nhà người ta còn có thể xuất ngoại..."
Ba Tô khó có khi nào tỏ ra cường thế như lúc này, " Bà là muốn để cho Vi Vi xuất ngoại, sau đó cả đời này cũng không thể gặp lại nữa sao?"
Mẹ Tô:... (-)?
Bà ấy không muốn.
Vậy nên...
Bà ấy căn bản là không cân phải lo lắng Vi Vi sẽ thi đậu trường học gì?
Hoặc là nói, bà ấy còn phải cảm thấy may mắn vì Vi Vi còn muốn tiếp tục học tiếp lên đại học mà không phải là học cao trung xong thì năm liệt ở nhà luôn?...