Chương 496 - Thân Tượng Đời Trước
Chương 496 - Thân Tượng Đời TrướcChương 496 - Thân Tượng Đời Trước
Ngón tay thon dài thân mật tiếp xúc với lỗ tai của Leonard, còn quay ngoắt 180° nữa.
Leonard, lỗ tai của tôi đã không thuộc về tôi nữa.
Nó thuộc về...
"Đau đau đau -"
Leonard vừa hét lên, vừa cố gắng nở một nụ cười quyến rũ.
"Audrey, Audrey, nhẹ tay một chút, lỗ tai của anh sắp hỏng mất rồi."
Hóa ra nữ hoàng sắc đẹp tên là Audrey.
Tô Vi Vi nhớ kỹ cái tên này trong đầu.
"Leonard, anh vậy mà lại chạy a, cho dù anh chạy đến chân trời góc biển cũng trốn không thoát khỏi bàn tay em đâu!"
Audrey cuối cùng cũng buông lỗ tai Leonard ra, nhưng lại nắm chặt lấy cánh tay của anh ta.
"Hôm nay, anh trai em cũng đến, cùng em đi gặp anh trai em, bằng không hậu quả... Hừ hừ.”
Leonard:...
"Có thể không đi được không?"
Audrey nhướng mày cười lạnh, "Anh cảm thấy thế nào?"
Leonard:...'Chết sớm siêu sinh sớm, đi thôi!"
Tô Vi Vi:...
Cho nên, ở nước Mỹ, đi gặp người thân cũng có loại cảm giác giống như lên đoạn đầu đài này sao?
Leonard quay đầu lại, vẻ mặt sống không còn gì để luyến tiếc nữa nhìn Tô Vi Vĩ.
"Tô, bạn của tôi ơi, chúng ta chỉ có thể... Hẹn gặp lại ở kiếp sau thôi."
Tô Vi Vi:...
Cái này, độ cao tăng lên có chút cao rồi nhỉ, còn liên lụy đến sống chết nữa?
Một bên, Audrey trợn trắng đôi mắt xinh đẹp, không hổ là mỹ nhân, ngay cả trợn trắng mắt đều có thể trợn mắt đẹp như vậy. "Được rồi, chỉ là bảo anh đi gặp anh trai em, lại không phải muốn giết anh, anh ở đây lải nha lải nhải cái gì chứ, cái kia... Hai người là bạn của Leonard sao? Tôi tên Audrey, lân đầu gặp mặt, rất vui được làm quen với hai người, sau này hẹn thời gian cùng nhau uống cà phê đi, bây giờ, tôi phải dẫn anh ấy đi rồi."
Audrey khẽ cúi người chào Tô Vi Vi và Cố Dung Thời Vi Vi, ánh mắt dừng lại trên người Cố Dung Thời trong nháy mắt, sau đó sắc mặt bình thường dời tâm mắt sang chỗ khác.
Ừm, có thể không động lòng với vẻ đẹp của Cố Dung Thời, tố chất tâm lý của cô gái Audrey này khá tốt a.
Tô Vi Vi ở trong lòng cho Audrey một like, không hổ là đại mỹ nữ mà ngay cả cô cũng thích.
Leonard cứ như vậy bị Audrey dẫm đi, vừa đi còn có thể nghe được âm thanh lẩm lẩm bi thương của Leonard.
"Đi gặp anh trai em, có gì khác với đi gặp Satan chứ, anh trai em nhất định sẽ ghét bỏ anh ham ăn biếng làm, sau đó anh trai anh sẽ bắt anh đến công ty làm việc, sự tự do của anh, đồ ăn ngon của anh, tất cả đều sẽ không còn nữa -"
"Đừng phản kháng nữa, tiết kiệm một chút thể lực đi, nói không chừng sau này anh có thể có thêm một chút thời gian ăn khuya đó."
"Không cần -"
"Phụt.
Tô Vi Vi nhịn không được cười trộm ra tiếng, hai người này, quá trình ở chung vơi nhau cũng quá buồn cười rồi nhỉ.
Chỉ là, chờ đến khi Tô Vi Vi nhìn thấy Audrey lôi kéo Leonard đi đến trước mặt một người đàn ông trung niên, lại lập tức cười không nổi nữa rồi.
Không thể nào...
Người đàn ông trung niên cười vô cùng hiền lành kia... Vì sao thoạt nhìn lại quen mắt như vậy chứ?
Không không không, người cô nhìn quen mắt nhất không phải là người đàn ông trung niên kia, mà là người ở bên cạnh người đàn ông trung niên, ông lão thoạt nhìn vô cùng hiền lành kia.
Đó chẳng phải là vị thần đầu tư mà Tô Vi Vi vô cùng ngưỡng mộ ở kiếp trước sao?
Lúc trước, khi Tô Vi Vi đang học tài chính, cô chính là đã đọc tất cả các khoản đầu tư của người đó một lân đó, thậm chí đọc đi đọc lại mọi bức thư ngỏ của đối phương.
Có thể nói rằng, người đó chính là cố vấn tinh thần cho việc học tài chính của Tô Vi VI.
Mà bây giờ, người đó đã xuất hiện cách Tô Vi Vi không xa, Tô Vi Vi thậm chí có thể dùng thị lực siêu phàm của mình, nhìn thấy được mỗi một biểu cảm rất nhỏ của đối phương.
Thần tượng đời trước đột nhiên xuất hiện trước mắt mình là cảm giác gì?
Tô Vi Vi cảm thấy...
Tim đập có hơi nhanh, cô cần một ly kem lớn để làm chậm nhịp tim lại.